Vĩnh Lạc Công Chúa - 20
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:22:40
Lượt xem: 181
Ta sống không còn gì luyến tiếc: “Báo quan đi, ta muốn vào tù tĩnh tâm một chút.”
Cuối cùng họ cũng để ý đến ta.
“Mỹ nhân rắn rết chắc cũng chỉ đến thế này thôi.”
“Lâm tiểu thư thật là không biết sợ là gì, cha ngươi là Lễ bộ Thượng thư, quan quan tương hộ, chúng ta báo quan chẳng khác nào thả hổ về rừng, thật coi chúng ta là người ngu à?”
Người có văn hóa, một câu nói dùng tận mấy thành ngữ. Ta im lặng nhìn trời: “Được được được, ngươi muốn nói như vậy ta cũng hết cách.”
“Lâm tiểu thư thật sự là không sợ gì cả!”
“Lâm tiểu thư coi mạng người như cỏ rác, thật uổng làm người!”
“Tiên nữ hạ phàm còn không bằng cầm thú!”
“Đẹp như tiên nữ mà không biết hối cải!”
...
Xin các người đừng nói thành ngữ nữa mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/20.html.]
Hình như ta nghe thấy có người trong đám đông vui vẻ nói: “Ta đã hét lên tất cả những lời khen người mà ta biết trong đời rồi đấy.”
Ta bắt đầu nghi ngờ không biết Khang Ninh có vấn đề gì về đầu óc không, hay là bị giam lâu quá nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa, rốt cuộc là tìm đâu ra đám quần chúng diễn viên này vậy? Tất nhiên cũng có khả năng không phải Khang Ninh, mà là một tình địch khác của Lâm Tố, còn là ai thì ta thật sự không biết.
Đám đông vây thành hình bán nguyệt, phía sau là sông, ta đúng là có cánh cũng khó thoát. Cũng không biết Nhị ca đang ở đâu, chỉ một cái quay người mà hai chúng ta đã lạc mất nhau giữa biển người. Nhị ca thật là vô dụng, lớn thế này rồi mà còn đi lạc! Hừ! Thật mất mặt!
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Nhị ca cùng một đám quan binh thong thả bước tới. Dù ngược sáng không nhìn rõ mặt, ta vẫn cảm thấy huynh ấy thật oai phong lẫm liệt. Đám người phía sau vừa vây lại lập tức từ xem kịch chuyển sang hùa theo bắt người.
Tình thế đảo ngược quá nhanh, ta nhất thời không kịp phản ứng.
“Đồ vô dụng!” Nhị ca bước đến trước mặt ta, thấy ta không nói gì, tưởng ta bị dọa sợ, liền dịu giọng hỏi, “Có bị thương không?”
Ta hoàn hồn lại lắc đầu, rồi nhớ ra một chuyện, chỉ tay về phía sông hét lớn: “Nhị ca, dưới sông còn có một người!”
Nhị ca phất tay một cái, lập tức có hai người tiến lên.
Sau khi tất cả mọi người bị bắt, Nhị ca vẫy tay về phía một người đang đứng dưới gốc cây cách đó không xa. Ánh đèn lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy người đó mặc một bộ đồ trắng. Người đó bước từ bóng tối ra ngoài ánh sáng, khuôn mặt dần hiện rõ, chậm rãi bước tới với nét mặt tươi cười cùng đôi lông mày cong cong.
“Thân chào Tấn vương, Vĩnh Lạc công chúa.” Người đó hơi cúi người chắp tay.
“Phó Cẩm Vân?” Ta có chút kinh ngạc.