Vĩnh Lạc Công Chúa - 29
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:28:37
Lượt xem: 258
Trước khi đi, ta có đi tìm Lâm Tố, nàng đang ngồi trước bàn chăm chú chép kinh Phật, ánh nắng dịu dàng rải trên người nàng, vài sợi tóc mai lòa xòa rủ xuống trang sách.
Ta gõ cửa, nàng ngước lên nhìn. Ta nhanh chóng lên tiếng trước: “Ta định xuống núi chơi, ngươi...” Ta vốn định hỏi nàng có đi không, nhưng nghĩ lại chúng ta cũng không quá thân thiết, lại thêm Tứ tỷ nữa, e là sẽ rất ngại ngùng, nên đổi câu hỏi: “Có thích thứ gì không, ta sẽ mua về cho ngươi.”
Lâm Tố ngẩn người một lúc, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Có.” Giọng nàng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
“Hả?” Ta bước nhanh đến bên nàng, cúi xuống đối diện nàng, hỏi: “Cái gì cái gì? Ngươi muốn gì?”
Nàng nhìn ta, khẽ mỉm cười, như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, lại như lông vũ mềm mại lướt qua trái tim ta. Hình như... đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cười.
...
Lúc chạng vạng, ta cầm diều, bánh ngọt và đồ trang sức đã chọn lựa kỹ càng đi tìm Lâm Tố, vốn định tạo cho nàng một bất ngờ. Ta nghe nha hoàn của nàng nói hôm nay là sinh nhật nàng, ta vốn định trốn trong phòng nàng, rồi nhảy ra hù nàng một phen khi nàng đẩy cửa bước vào.
Nhưng không ngờ Phó Cẩm Thư cũng nghĩ vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/29.html.]
Khi ta trèo qua cửa sổ vào trong, một thanh kiếm đã kề ngay cổ ta. Ngẩng đầu lên, ta thấy Phó Cẩm Thư đang nhìn ta với vẻ mặt vô cảm. Một lúc sau, hắn nhìn ta từ đầu đến chân, cười nhạo: “Vu oan giá họa? Công chúa chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?”
Ta rất tức giận, dồn hết đồ đạc sang tay trái, rồi dùng tay phải kẹp lấy thanh kiếm ném đi, Phó Cẩm Thư thuận thế thu kiếm lại. Ta có chút cạn lời: “Ngươi vu oan giá họa mà còn mang theo quà à?”
Phó Cẩm Thư nhìn đống đồ lớn nhỏ trong tay ta, hỏi: “Rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?”
Cung nữ ta để lại trên đường Lâm Tố thường đi bắt đầu ra hiệu cho ta, ta không có thời gian để lải nhải với Phó Cẩm Thư, có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi mới có ý đồ xấu, cả nhà ngươi đều có ý đồ xấu!”
Bỏ qua luồng khí lạnh toát ra từ Phó Cẩm Thư, ta bắt đầu suy nghĩ xem nên trốn ở đâu để hù nàng ta giật mình nhất. Trên giường? Không được không được, một mình ta thì còn được, bây giờ còn có thêm một nam nhân, lát nữa Lâm Tố đẩy cửa vào chẳng phải sẽ sợ đến trụy tim sao. Dưới gầm giường? Không được không được, nhìn một cái là thấy ngay. Ta lại nhanh chóng nhìn quanh, có rồi! Cửa ra vào!
Khi ta rón rén nấp sau cánh cửa, Phó Cẩm Thư khịt mũi cười một tiếng.
Ta nhìn hắn, nói: “Không nói không ai bảo ngươi câm đâu.”
Phó Cẩm Thư tức giận đến mức mặt mày sa sầm. Hắn cứ thế ngồi phịch xuống bên bàn, xoa xoa thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có người đến rồi, có người đến rồi, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Ta nín thở, chỉ thấy cửa phòng vừa mở, ta vừa nhảy ra “Oa” được một nửa, đã cảm thấy cổ lạnh toát. Cúi đầu nhìn xuống, một con d.a.o găm tinh xảo đang kề vào cổ ta.