Vĩnh Lạc Công Chúa - 3
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:14:17
Lượt xem: 801
Phó Cẩm Thư nhìn ta một cách bất lực, cười lạnh nói: “Điện hạ đang ở trên người thần.”
Ta đáp lại bằng một nụ cười lạnh: “Lắm lời!”
Sau khi hắn đưa ta ra ngoài, ta mới tiếp tục duy trì hình tượng cao ngạo bá đạo của mình.
“Hừ, đừng tưởng ngươi giúp bản cung là có thể gây sự chú ý của bản cung, bản cung gặp nhiều loại đàn ông như ngươi lắm rồi.”
Nguyên tắc phản tổng tài đầu tiên: Chỉ cần bá đạo hơn cả tổng tài bá đạo, thì hai người sẽ không nảy sinh vấn đề tình cảm. Dù sao cũng là hai Alpha, nếu có vấn đề thì cũng là vấn đề nguy hiểm đến tính mạng.
Nói xong ta phẩy tay áo định rời đi. Đây vốn là một động tác rất phóng khoáng, không ngờ lại làm rơi xiên kẹo hồ lô trong tay áo ra.
Ta im lặng một lúc, nhặt kẹo hồ lô lên rồi lại cười lạnh một tiếng với hắn. Không thể để hình tượng sụp đổ. Trong lòng ta đang khóc thầm, rõ ràng ta muốn tạo cho hắn một hình ảnh tổng tài bá đạo lạnh lùng và khó gần, để cắt đứt mối nghiệt duyên của hai chúng ta. Không ngờ hình tượng tổng tài không tạo ra được, ngược lại còn khiến hắn nghĩ ta có bệnh gì đó.
Tuy nhiên, cũng coi như là đạt được mục đích rồi.
3
Ta tên là Cao Nhược Hoa, công chúa tôn quý nhất nước Trần. Lúc này, ta đang cùng Phụ hoàng và Mẫu phi chơi Đấu địa chủ.
Ta hung hăng nhổ vỏ hạt dưa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người trước mặt, đề phòng họ gian lận ngay trước mắt ta. Phụ hoàng đưa tay ra, giả vờ như vô tình rút một quân “2” từ những lá bài đã đánh ra, bị ta cho một tát vào tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/3.html.]
“Hoàng đế ngu ngốc!”
Hoàng đế trừng mắt nhìn ta: “Đồ con gái bất hiếu!”
Mẫu phi của ta ở một bên che miệng cười vui vẻ.
Chẳng phải ta to gan lớn mật, chỉ là kẻ này thật sự khiến người ta tức điên lên! Nếu mẹ ta là địa chủ, thì cha ta chắc chắn là đồng đội gà mờ, mà nếu ta tự tin hơn chút, thậm chí còn có thể bỏ luôn hai chữ “đồng đội”.
Mẹ ta ở ra bao nhiêu thì ông ấy ra bấy nhiêu, xin hỏi, rốt cuộc ai mới là người cùng phe với ông, lần nào cũng khiến ta thua đến mức chỉ còn độc chiếc áo lót. Cứ bị lừa như thế suốt năm năm, cuối cùng cũng khiến ta luyện nên kỹ năng chơi bài thượng thừa. Hễ là ta làm địa chủ, nhất định sẽ bắt hai người này trả giá đắt!
“Ôi chao, Trường Du nhi, con nhường chúng ta một chút đi.” Quý phi nương nương đôi mày liễu khẽ chau lại, dùng đôi mắt long lanh như thu thủy nhìn ta, quả thật là khiến ta thấy mà thương.
Phụ hoàng vội vàng ôm lấy Mẫu phi, thì thầm to nhỏ điều gì đó, rồi quay sang ta, đôi mày chau lại đầy lạnh lùng.
“Trường Du nhi, con nhường Mẫu phi con một chút thì đã sao?”
Ta bĩu môi, mếu máo tiến đến trước mặt họ, thỏ thẻ: “Phụ hoàng ơi, trong mắt người chỉ có Mẫu phi, hu hu hu, Trường Du nhi buồn lắm.” Nói rồi định đưa tay lau nước mắt.
Phụ hoàng búng nhẹ lên trán ta, nghiêm giọng: “Nói chuyện cho ra trò!”
Ta trừng mắt: “Hôn quân!”