Vĩnh Lạc Công Chúa - 34
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:30:06
Lượt xem: 306
Phó Cẩm Vân phơi xong quần áo, trước tiên lên tiếng giải thích: “Việc xảy ra đột ngột, mạt tướng bất đắc dĩ phải...”
“Ta hiểu ta hiểu.” Ta vội vàng ngắt lời chàng.
Ta ngồi dậy, quấn chặt áo choàng, Phó Cẩm Vân đứng im tại chỗ.
Bây giờ vẫn là tháng ba, thời tiết lạnh như vậy, mà Phó Cẩm Vân chỉ mặc một lớp quần áo mỏng, tay cũng vì giặt quần áo mà đỏ ửng vì lạnh.
“Phó Cẩm Vân, ngươi...” Ta đang định bảo chàng lại đây sưởi ấm, lại nhìn thấy sau lưng chàng có một mảng m.á.u lớn: “Ngươi bị thương?”
Phó Cẩm Vân nhìn qua, thản nhiên nói: “Đã xử lý rồi.”
Nơi hoang vu này, đi đâu mà xử lý? Ta không tin, nói: “Ngươi lừa trẻ nhỏ đấy à.”
Phó Cẩm Vân nhạt nhòa cười, không giải thích, ta chợt nghĩ, chẳng phải là đang lừa ta sao?
Ta đứng dậy đi đến bên đống lửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ngồi lại, Phó Cẩm Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống.
Ta muốn xem vết thương của Phó Cẩm Vân, vì vậy liền cởi áo chàng, chàng một bên nắm chặt vạt áo không cho ta cởi, một bên còn phải bảo vệ ta không để ta ngã. Vì động tác quá lớn, vết thương của chàng lại rỉ máu. Ta có chút xấu hổ sờ sờ mũi, không động vào chàng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/34.html.]
“Xin lỗi.”
Phó Cẩm Vân nói: “Không sao, công chúa cũng là quan tâm thuộc hạ.”
Ta rất tán thành gật đầu: “Vậy thì tốt, cởi áo ra để ta xem!”
Cuối cùng Phó Cẩm Vân cũng không cởi áo ra.
Phó Cẩm Vân đang nướng cá trên đống lửa, ta ngồi bên cạnh xem chàng nướng cá. May thay có một dòng sông, chúng ta còn có thể ăn, may thay có Phó Cẩm Vân, ta còn có thể sống để ăn.
Phó Cẩm Vân kể đơn giản cho ta nghe về quá trình rơi xuống vực, tóm lại là, hắn một đường đuổi theo dấu hiệu ta để lại, tức là những món trang sức ta vứt đi, đi trước. Nhưng hắn mang theo quá ít người, mà bên cạnh vị tiểu thư họ Lưu kia, ngoài tên bịt mặt võ công cao cường, còn có một đám đông phục kích gần đó. Phó Cẩm Vân vừa phải c.h.é.m g.i.ế.c lao ra khỏi vòng vây, vừa phải ôm theo ta cái của nợ này, phía sau ngôi miếu đổ nát lại là vách núi, cuối cùng bị dồn xuống vực. Vốn dĩ Phó Cẩm Vân ôm ta bám vào dây leo, định chờ đám người kia rời đi rồi leo lên, ai ngờ đúng lúc quan trọng ta lại lên tiếng, rồi bị người ta chặt đứt dây leo rơi xuống.
Lúc đó ta có tỉnh lại một chút, nhìn thấy mây mù bên dưới giật mình, còn tưởng đang nằm mơ.
Ta vừa ăn quả, vừa bắt đầu chuyển chủ đề, “Ta thấy ngươi luôn mang theo cái này, là vật quan trọng lắm sao?” Ta từ trong n.g.ự.c lấy ra một miếng ngọc bội, chất ngọc không phải loại tốt lắm.
Nụ cười của Phó Cẩm Vân cứng lại trên mặt, một lúc sau mới lên tiếng: “Là thứ duy nhất mẫu thân để lại cho ta.”
“A?” Ta vội vàng đưa vào tay chàng: “Thì ra quan trọng như vậy, ngươi mau cất kỹ đi.”
Chàng hoàn hồn nói: “Mạt tướng cứ tưởng đã rơi mất rồi.”