Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vĩnh Lạc Công Chúa - 44

Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:33:40
Lượt xem: 379

“Ta thấy không phải vậy.” Bà trêu ta: “Lúc ăn cơm, cái miệng nhỏ của con dẩu lên cao lắm, có thể treo cả bình dầu lên được đấy.”

“Làm gì có!” Ta trợn tròn mắt.

“Lúc Ngô cô nương hỏi ca ca con về chuyện của con ấy.”

“... Con... con đó là...”

“Thôi được rồi, đừng giận ca ca con nữa. Huynh ấy cũng chỉ là quá lo lắng thôi, chẳng trách ai được, chỉ có thể tự trách mình.

“...”

“Đây là chú sóc nhỏ ca ca con bắt được trên đường về, nghĩ con sẽ thích nên mang về cho con đấy.”

“Sao huynh ấy không tự mình đưa cho con?”

“Con tối nay có cho huynh ấy cơ hội nói chuyện đâu.”

“...”

Sau khi Dương bà bà rời đi, ta suy đi nghĩ lại vẫn quyết định đi tìm Phó Cẩm Vân để chính thức tạ lỗi.

Ta đẩy cửa sổ phòng chàng, khẽ gõ. Nhờ ánh trăng mờ ảo, ta thấy chàng khoác áo ngồi dậy. Ta vội vàng lên tiếng: “Không cần mở cửa đâu, muội chỉ muốn nói một câu thôi.”

Chàng tiến đến bên cửa sổ, đưa cho ta một chiếc áo dày.

“Cái đó...” Ta nhận lấy áo mặc vào, thấy ấm áp hơn nhiều: “Hôm nay là muội sai, không nên nhân lúc huynh đi vắng mà ra bờ sông, lại càng không nên nói dối huynh. Nhưng muội đảm bảo lần sau...” Thực lòng ta cũng chẳng dám chắc có lần sau hay không, nên đành nói: “Sẽ không gạt huynh nữa, huynh tha lỗi cho muội nhé?”

“Ta thấy muội căn bản không biết mình sai ở đâu,” Phó Cẩm Vân khoanh tay, tựa người vào cửa sổ: “Với lại, muội đã nói quá một câu rồi đấy.”

Ta: “...”

Ta không khỏi có chút giận dỗi: “Không biết lỗi thì không được nhận lỗi sao? Ai đặt ra quy định đó?”

Chàng bật cười, đặt tay lên vai ta, xoay người ta lại, nói: “Canh khuya sương lạnh, chẳng phải lúc để nghĩ ngợi, đi ngủ đi thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/44.html.]

Ta: “...”

Ta có đủ căn cứ để nghi ngờ rằng chàng đang ám chỉ ta đầu óc không được minh mẫn.

25

Trở về hoàng cung đã hơn một tháng mà ta vẫn chưa một lần gặp lại Phó Cẩm Vân.

Vẫn còn nhớ khi Nhị ca đến đón, chàng và ta, một người trong xe ngựa, một người trên lưng ngựa, chỉ biết nhìn nhau qua tấm rèm xe. Khoảng cách giữa đôi ta bỗng chốc trở về như thuở ban đầu, những gì ta và chàng đã cùng trải qua cũng tựa như khói sương, tan biến vào hư không.

Nhị ca để ta tựa đầu vào vai huynh ấy, ôn tồn bảo: “Vĩnh Lạc, ngủ một lát đi, tỉnh dậy là về đến nhà rồi.”

Khi ta tỉnh lại lần nữa đã thấy mình đang ở Trường Minh cung, trước mắt là lan can ngọc bích, đèn đuốc sáng rực, ai cũng áo gấm lượt là, người ngồi kẻ đứng. Chuyện nơi thôn dã dường như chỉ là một giấc mộng thoảng qua.

“Vĩnh Lạc, muội đang nghĩ gì vậy?” Giọng Tứ tỷ kéo ta về thực tại, ta nhìn sang, Tam tỷ đang nằm trên sập, vừa ăn nho vừa trò chuyện.

Ta bỗng nảy ra một ý.

“Nếu như tỷ có một người trong lòng, nhưng không rõ người ấy có để ý đến mình hay không, thì phải làm sao?” Thấy Tam tỷ, Tứ tỷ đều nhìn mình, ta vội vàng nói thêm: “Muội chỉ nói ví dụ thôi.”

Tam tỷ vỗ tay ngồi dậy, “Chậc” một tiếng rồi nói: “Có tật giật mình.”

Tứ tỷ hỏi thẳng: “Muội nói Phó Cẩm Vân à?”

Ta yếu ớt gật đầu.

Sau khi có được câu trả lời, Tứ tỷ ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, giọng yếu ớt: “Trời ơi, không lẽ lại thêm một Phó lang nữa sao?”

“Dễ thôi!” Tam tỷ không để ý đến Tứ tỷ đang than thở, lục lọi trên người một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, nàng nhìn chúng ta một cái, vẫy tay gọi chúng ta lại gần. Ta và Tứ tỷ nhìn nhau, đều ngồi xổm xuống.

Loading...