Vĩnh Lạc Công Chúa - 45
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:33:59
Lượt xem: 282
“Các muội xem này.” Tam tỷ trải tờ giấy ra, nét chữ trên đó rồng bay phượng múa, phóng khoáng vô cùng: “Thấy gì không?”
Tứ tỷ ngắm nghía hồi lâu, nói: “Chữ đẹp thật.”
Ta gật gù: “Chỉ hơi cẩu thả một chút.”
“Xem chữ gì chứ!” Tam tỷ cốc đầu từng đứa chúng ta: “Xem nội dung!”
“Từ biệt đến nay vẫn mạnh giỏi chứ? Đã lâu không gặp, ta nhớ nàng lắm, nàng có nhớ ta không? Kể từ lần chia tay trước đã là ba năm trôi qua, nàng thấy thư này ắt sẽ cho rằng ta đang khoa trương, nhưng không phải vậy. Thơ rằng: 'Một ngày không gặp tựa ba thu cách biệt.' Một ngày không gặp, nhớ đến phát cuồng...” Tứ tỷ không đọc nổi nữa: “Tam tỷ, tỷ thật là sến sẩm.”
Tam tỷ liếc xéo chúng ta, thản nhiên nói: “Các muội biết gì, đây gọi là tình thú.”
Ta lắc đầu nguầy nguậy: “Muội không chép đâu, sỗ sàng quá.”
Tứ tỷ cũng góp lời: “Đúng vậy, Phó Cẩm Vân mà thấy chắc hồn xiêu phách lạc.”
“Ai bảo ngươi chép cái này!” Tam tỷ nhìn chúng ta ngán ngẩm, “Ý ta là, muội có thể viết một bức thư tỏ tình để thăm dò chàng.” Nói rồi, tỷ ấy gấp tờ giấy lại, cất vào tay áo, rồi thong thả nói với vẻ hân hoan: “Viết thư thế này phải có tình cảm chân thành, kẻo người nhận lại nghĩ mình lỗ mãng, không đứng đắn.”
“Thế còn tỷ?” Tứ tỷ vẻ mặt ngờ vực.
Ta chợt hiểu ra: “Tam tỷ, tỷ và Hứa lang làm lành rồi à?”
Tam tỷ khẽ “ừ” một tiếng, đưa tay chỉnh lại trâm cài trên tóc, vẻ mặt thảnh thơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/45.html.]
“Người mà bổn cung để mắt đến, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta?”
Ta hiểu rồi, Tam tỷ không phải đang giúp ta giải quyết vấn đề, mà là đang khoe mẽ. Ta cảm thấy Tam tỷ cũng chẳng đáng tin cậy.
Tứ tỷ: “Hứa lang kia thật đáng thương, không lẽ lại bị bỏ rơi lần thứ hai?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
“Thực ra có hơi táo bạo một chút cũng không sao.” Tam tỷ bắt đầu công khai chuyển chủ đề: “Chỉ cần gan lớn, chuyện gì mà chẳng làm được? Dẫu có bị mắng cũng chẳng hề gì, chỉ cần không đề tên, muội còn có thể nói là viết cho ta.”
Tứ tỷ vẻ mặt thán phục, chắp tay vái Tam tỷ: “Tam tỷ, tỷ thật cao tay!”
Tam tỷ khiêm tốn xua tay: “Chỉ là quen tay hay việc thôi.”
“Mà này, Tam tỷ, tỷ và Hứa lang làm lành từ khi nào vậy, sao muội không biết?” Ta tiến lại gần hỏi.
Tứ tỷ cũng hùa theo: “Đúng vậy, muội cũng không biết.”
“Các muội biết nhiều như vậy để làm gì?” Tam tỷ đẩy đầu mỗi người một cái: “Các muội chỉ cần biết kết quả là được, quá trình không quan trọng. Bởi vì đối với các muội, nó rất không phù hợp.”
Tuy Tam tỷ chẳng đáng tin cậy, nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định viết thư cho Phó Cẩm Vân, chỉ là sẽ viết kín đáo một chút.
Dù vậy, , mấy ngày nay ta gần như đã lục tung cả thư phòng, mà vẫn chưa viết nổi một chữ nào. Thật sự là xấu hổ quá đi...
Tam tỷ, Tứ tỷ đều tỏ ra thất vọng về ta.