Vĩnh Lạc Công Chúa - 50
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:35:28
Lượt xem: 203
Phó Cẩm Thư và Phó Cẩm Vân nhìn thấy phía sau có một đám người đen nghịt, cả hai đều chìm vào im lặng.
Ta hiểu sự im lặng này là sự khinh thường của cao thủ, bèn lại lên tiếng khiêu khích: “Một lũ phế vật, cứu tinh của bản cô nương đến rồi! Mở to mắt chó của các ngươi ra mà xem, hai vị ca ca của ta, một người là sát thủ số một nước Trần, một người là đao khách số một nước Trần. Đánh các ngươi giống như đánh chó rơi xuống nước vậy! Ha ha, sợ chưa?”
Tên đàn em mặt mày gian xảo khinh bỉ nói: “Con nhỏ này chỉ giỏi lừa người, vừa rồi còn nói ca ca nàng là kiếm khách số một nước Trần, kết quả chạy còn nhanh hơn chó!”
Bên kia lập tức vang lên một tràng cười chế giễu.
Tên đại ca trực tiếp lên tiếng: “Đừng nghe bọn chúng nói nhảm, đánh luôn!”
Thế là chúng ta lại rơi vào hỗn chiến.
Còn ta, mới thật sự là kẻ vô dụng
Lúc đầu, Phó Cẩm Thư ở gần ta, vừa phải tránh né đòn tấn công của bọn chúng, vừa phải bảo vệ an toàn cho ta, lại không có vũ khí trong tay, cả người rất bị động. Phó Cẩm Thư lúc thì ném ta ra, lúc lại kéo ta về, ta đành tự an ủi mình rằng, điệu Tango của ta cũng không tệ lắm.
Cuối cùng, hắn chê ta vướng víu, gọi một tiếng Triệu Ứng rồi ném thẳng ta cho hắn. Không ngờ Triệu Ứng mải mê đánh nhau quá, không nghe thấy, thế là ta bị ném thẳng ra ngoài. Khi bay qua trước mặt Triệu Ứng, chúng ta nhìn nhau một cái, hắn nhìn ta với vẻ mặt hoang mang, rõ ràng không hiểu tại sao ta đột nhiên lại tự học được khinh công. Trong cái liếc mắt ngắn ngủi đó, ta đã kịp mắng hắn và Phó Cẩm Thư cả ngàn lần trong lòng.
Nếu mảnh đất này bằng phẳng, ta cùng lắm cũng chỉ bị thương nhẹ thôi. Tiếc là mảnh đất này lại dốc, ta không bất ngờ chút nào khi lăn xuống. Nhưng may mắn là, ta đã được đỡ lấy, không may là, do lực va chạm quá lớn, ta đã đè người đỡ ta ngã xuống theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/50.html.]
“A ——!”
Sau một hồi trời đất quay cuồng, cuối cùng cũng dừng lại.
Ta bò dậy khỏi người Phó Cẩm Vân, mắt hắn nhắm nghiền, rõ ràng là bị ngã không nhẹ, không, phải là bị ta vừa đè vừa nện cho không nhẹ mới đúng, không bị ta đè cho ngất đấy chứ?
Ta có chút áy náy, lại có chút bất an, có phải ta quá nặng không? Gần đây trời nóng, ta ăn không nhiều, lẽ ra không nặng lắm chứ nhỉ?
Trong lúc ta đang suy nghĩ lung tung, cuối cùng chàng cũng mở mắt.
“Nàng không sao chứ?”
“Huynh không sao chứ?”
Chúng ta đồng thanh, lại cùng lắc đầu, rồi lại một lần nữa không hẹn mà cùng mỉm cười.
Chàng đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Kết quả vừa bước một bước đã nghe thấy chàng kêu khẽ một tiếng. Ta vội vàng hỏi: “Huynh sao vậy?”
Chẳng lẽ bị ta đè đến nội thương rồi?