Vĩnh Lạc Công Chúa - 54
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:41:06
Lượt xem: 143
Chàng nói: “Được rồi, lỗi của ta.”
“Vậy còn huynh?” Ta có chút không cam lòng hỏi chàng.
“Sự yêu thích của ta có thể hơi khác một chút so với nàng.” Chàng ôm chặt ta, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Nếu có một ngày nàng không còn thích ta nữa... nàng cũng không được bỏ rơi ta.”
“Ta sẽ không bao giờ hết thích huynh đâu, ta muốn ở bên huynh cả đời.”
“Đã nói rồi nhé.”
Ta sợ chàng không tin, “Hay là ta thề đi?”
Chàng bật cười, có vẻ như đang cố tình trêu chọc ta: “Vậy được, nàng hãy thề đi.”
Ta: “...”
Cuối cùng, chàng cõng ta trên lưng, tìm thấy Triệu Ứng và những người khác.
Đột nhiên ta cảm thấy có một số chuyện rõ ràng hay không cũng không còn quan trọng nữa.
38
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/54.html.]
Phó Cẩm Vân tìm một chiếc xe ngựa, ban đầu chỉ có mình ta ngồi, sau đó Triệu Ứng cưỡi ngựa lâu quá nói m.ô.n.g đau, nhất định phải chen vào ngồi cùng ta. Hắn mới cưỡi có nửa ngày, Phó Cẩm Vân đã cưỡi cả ngày rồi, từ đó có thể thấy Triệu Ứng là người không chịu được khổ.
Thực ra ta rất muốn cùng cưỡi một con ngựa với Phó Cẩm Vân, nhưng có quá nhiều người đi theo, không tiện lắm. Ta chỉ đành tiếc nuối chui vào trong xe ngựa, cùng Triệu Ứng chơi trò đấu địa chủ một cách buồn chán.
Triệu Ứng lại không chịu chơi đàng hoàng, thường xuyên ăn gian, lén nhìn bài của ta, lấy lại những quân bài đã đánh ra, chơi với hắn chẳng có chút thú vị nào, luôn kết thúc bằng việc ta đè hắn ra đánh một trận, nhưng hắn lại rất thích thú với điều đó.
Thật phiền phức!
“Hoa Hoa, nàng nhìn xem phía sau nàng là gì?” Triệu Ứng lại giả vờ nói chuyện với ta để lén nhìn bài của ta.
Ta úp bài xuống bàn, tay kia giữ chặt những quân bài còn lại không dùng đến, mắt nhìn chằm chằm hắn, đề phòng tay hắn thò ra từ trong ngực.
“Bớt nói nhảm, mau ra bài đi!” Thật sự, ta ước gì mình có thêm một tay để tát hắn một cái.
“Đừng vội, để ta nghĩ xem nên ra gì.”
“Lần này lại muốn nghĩ bao lâu nữa? Không thể nhanh chóng thua để bắt đầu ván mới sao?”
“Ta cũng muốn lắm chứ.” Triệu Ứng nghiến răng nói: “Vấn đề là ta hết tiền rồi, thua nữa thì chỉ còn nước bán thân thôi!”
Bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng “cộc cộc”, sau đó giọng nói của Phó Cẩm Vân vang lên: “Nhược Hoa.”
Mắt ta sáng lên, ném bài đi, reo lên một tiếng, vén rèm xe lao vào vòng tay chàng.