Vĩnh Lạc Công Chúa - 64
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:44:33
Lượt xem: 312
Và cũng vào năm đó, cô cô của nàng đã lâm trọng bệnh, trước khi trút hơi thở cuối cùng, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, không ngừng gọi cái tên “Vân Nhi”, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Không một ai biết vị Trưởng công chúa năm xưa, người từng kiêu ngạo ngút trời nhờ sự sủng ái của tiên đế, đã đi đâu và phải chịu đựng những tổn thương gì. Người ta chỉ có thể từ những lời nói rời rạc của nàng mà suy đoán rằng, trong những năm mất tích, nàng đã trở thành thiếp của một người nào đó.
Vị tân đế vốn không ưa nàng, đương nhiên sẽ không quan tâm đến nàng nhiều, chỉ sắp xếp cho nàng sống tốt trong cung điện mà nàng từng ở.
Mạnh Thanh Hòa thường xuyên đến bầu bạn với Trưởng công chúa, nhưng nàng cũng chỉ biết rằng Trưởng công chúa có một đứa con ở Trần quốc.
Cuộc gặp gỡ giữa nàng và Phó Cẩm Vân thật sự là một sự tình cờ. Cuộc sống bên ngoài hoàng cung không dễ dàng như nàng tưởng tượng. Dù võ công không tệ, nàng vẫn trúng kế người ta. May mắn thay, nàng được Phó Cẩm Vân cứu giúp, nhưng hắn cũng vì thế mà bị thương ở cánh tay.
Năm ấy, nàng và Phó Cẩm Vân đều mười bảy tuổi, chỉ là Phó Cẩm Vân lớn hơn nàng hai tháng. Trên cánh tay Phó Cẩm Vân có một vết bớt nhỏ hình trăng non.
Thật đúng là duyên phận, nàng chẳng tốn chút công sức nào đã tìm được đứa trẻ mà cô cô luôn nhắc đến suốt chín năm trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/64.html.]
Đáng tiếc, Phó Cẩm Vân dường như không tin những gì nàng nói.
Mạnh Thanh Hòa đành phải đưa cho Phó Cẩm Vân một miếng ngọc bội hết sức bình thường mà lúc sinh thời cô cô nàng luôn nâng niu như bảo vật. Phó Cẩm Vân nhận lấy miếng ngọc bội, rồi ngồi ngây người suốt cả buổi chiều hôm đó.
Mạnh Thanh Hòa không hay biết ý nghĩa của miếng ngọc bội, nhưng Phó Cẩm Vân lại hiểu rõ. Đây là món quà năm mới mà năm hắn lên tám, dùng tiền dành dụm được mua tặng mẹ. Thì ra, bà không hề bỏ rơi hắn, chỉ là vì bệnh tật mà không thể đến tìm con.
Khi Mạnh Thanh Hòa gặp lại chàng, nàng nhận ra chàng đã đổi khác nhiều, không còn lạnh lùng như xưa. Dù trước đây chàng luôn tỏ ra ôn hòa, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn lại lạnh lẽo vô cùng. Cứ như lần đầu họ gặp gỡ, nếu không có người bên cạnh, chàng chắc hẳn đã chẳng ra tay giúp đỡ.
Trở về lần này, Mạnh Thanh Hòa có một phát hiện trọng đại: Phó Cẩm Vân đôi khi lại lặng người nhìn một vòng hoa đã héo úa và một chiếc mặt nạ xấu xí. Nàng đi hỏi Phó Cẩm Vân, nhưng chỉ biết được đó là quà của một tiểu cô nương. Nàng không bận tâm, mười lăm mười sáu tuổi cũng là tiểu cô nương, bảy tám tuổi cũng vậy. Nhìn hai món đồ này, hẳn không phải là thứ mà một thiếu nữ mười mấy tuổi sẽ tặng.
Chẳng bao lâu sau, nàng đã gặp tiểu cô nương này. Tiểu cô nương trông có vẻ hung dữ, nhưng lại rất lễ phép, thật là thú vị.
Trong đêm tiệc trừ tịch của Trần quốc, nàng trà trộn vào đám sát thủ, chính nàng đã b.ắ.n mũi tên về phía Lâm Tố. Chỉ một ánh mắt nàng trao cho Phó Cẩm Vân, chàng đã hiểu ý nàng. Khổ nhục kế, cách dễ nhất để lấy được lòng tin, kéo gần khoảng cách.