Vĩnh Lạc Công Chúa - 67
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:45:31
Lượt xem: 175
Triều Nguyệt dùng hết sức lực mới kéo được Phó Cẩm Vân lên bờ. Dưới ánh đèn leo lét, nàng nhìn thấy những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt cha. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phó Cẩm Vân khóc, một cách lặng lẽ đến đau lòng.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn lại trở về với vẻ ngoài thường ngày, điềm tĩnh và tự chủ. Chỉ khi ở một mình, hắn mới dám buông thả nỗi đau giấu kín.
Phó Triều Nguyệt chưa bao giờ dám hỏi về mẹ, nàng sợ khơi dậy nỗi buồn trong lòng cha. Cho đến một ngày, nàng đang dùng bữa tại một tửu lâu, nhìn thấy dưới lầu, một đứa trẻ nằm lăn ra đất khóc lóc đòi mẹ mua đồ chơi. Người mẹ đau lòng ôm đứa con vào lòng vỗ về.
Nàng khẽ hừ một tiếng, nói: “Nếu là nương của con, người ấy chắc chỉ bê một cái ghế đẩu ra ngồi xem con khóc, thấy con khóc hăng say còn vỗ tay khen hay, sau đó mỗi dịp lễ tết lại mang ra kể cho tổ phụ tổ mẫu, cữu cữu a di nghe.” Dường như hình dung ra cảnh tượng đó, nàng không nhịn được bật cười. Cười rồi chợt nhớ ra Phó Cẩm Vân đang ngồi đối diện, nàng vội vã thu lại nụ cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phó Cẩm Vân mỉm cười: “Đúng là chuyện nương con sẽ làm.” Dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn nói tiếp: “Nhìn ta làm gì, đó là mẹ của con, con muốn nhắc đến nàng lúc nào cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vinh-lac-cong-chua/67.html.]
Phó Triều Nguyệt cúi đầu, khẽ nói: “Con sợ người đau lòng.”
“Không nhắc đến thì sẽ không đau lòng sao?” Phó Cẩm Vân đặt chiếc cốc sứ trắng xuống, nhìn về phía ráng mây đỏ nơi chân trời, khẽ cười: “Con có thể quang minh chính đại mà nhớ về nàng, nàng không nên chỉ sống trong ký ức của con, mà nên ở bên cạnh chúng ta.”
Mười năm thoắt cái trôi qua, Phó Triều Nguyệt cũng đã có con. Nàng vẫn còn nhớ trước khi Phó Cẩm Vân qua đời, cha nàng thường xuyên đến giúp trông cháu. Đứa trẻ hơn hai tuổi, nghịch ngợm hiếu động, mỗi lần đều khiến ông mệt đến đau lưng nhức mỏi.
Thỉnh thoảng, ông lại thở dài: “Ta già rồi, giờ còn hơn nàng ấy những mười bốn tuổi, không biết nàng ấy có chê ta không.”
Phó Triều Nguyệt nhìn cha, dung mạo ông vẫn tuấn tú như xưa, chỉ có mái tóc đã điểm bạc. Nàng cố gượng cười: “Phụ thân thế này đã là già rồi sao? Vậy đại bá biết phải làm sao, ông ấy có bao giờ chịu thừa nhận mình lớn tuổi đâu.”
Phó Cẩm Vân bế đứa bé ngồi xuống. Đứa trẻ chơi mệt đã ngủ thiếp đi, ông nhẹ nhàng vỗ về lưng nó, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Nhưng ta sắp không còn nhớ được giọng nói của nàng ấy nữa rồi.”
Ông đưa tay che mắt, ngẩng đầu lên: “Ta rất sợ, cuối cùng ta sẽ chẳng còn nhớ gì về nàng ấy, ngoài cái tên...”