Vợ Ảnh đế là Paparazzi - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-07-22 12:13:21
Lượt xem: 203
Chương 109. -
----
----
DTV
Tề Bách là người biểu diễn đầu tiên.
Một chùm ánh đèn sân khấu chiếu lên người Tề Bách, trông m.ô.n.g lunf mang theo chút mỹ cảm thần bí.
Ngón tay của anh ta nhẹ nhàng gảy đàn guitar.
Đây là bài hát chính trong album và cũng là tác phẩm mà anh ta hài lòng nhất.
Tiết tấu thanh thoát, dễ nghe dễ thuộc lòng, đặc biệt là phần điệp khúc khiến người nghe cảm thấy vô cùng phấn chấn.
Một khúc hát kết thúc, ánh đèn sân khấu biến mất, Tề Bách chào mọi người.
Khán giả xem say sưa, vẫn còn đắm chìm trong âm nhạc.
[A a a?]
[Bài hát này rất hay!]
[Không hổ là ca sĩ tôi hâm mộ năm năm! Thực sự rất hay!]
[Thắng chắc rồi, nửa tiếng viết ra tác phẩm như vậy, làm sao mà Kim Nhất Phàm có thể so được?]
[Kẻ sao chép chính là kẻ sao chép, không thể so sánh được!]
…
Đến lượt Kim Nhất Phàm lên sân khấu.
Nửa tiếng trước khi Tạ Tri Hành nói với Kim Nhất Phàm phải solo năng lực sáng tác nhạc với Tề Bách, trong nháy mắt Kim Nhất Phàm liền do dự.
Năm năm trôi qua, dường như cậu ấy đã quên mất Trương Tam kia, quên mất bản thân khi ấy.
Thậm chí cậu còn nghĩ tới chuyện sẽ dùng thân phận Kim Nhất Phàm, thân phận diễn viên, sống thật tốt.
Nhưng bây giờ chuyện bị đào lên, ký ức bị chửi rủa và bôi nhọ lại dâng trào như thủy triều.
“Em dám sao?” Tạ Tri Hành hỏi Kim Nhất Phàm.
Kim Nhất Phàm do dự một hồi lâu, nắm chặt tay, móng tay cắm thật sâu vào da thịt.
Im lặng một hồi lâu, Kim Nhất Phàm mới nói:
“Em dám.”
Kim Nhất Phàm này chưa từng làm gì sai cả nên dám.
Kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là vững chắc tội danh sao chép tác phẩm, bị đuổi ra khỏi giới giải trí thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-anh-de-la-paparazzi/chuong-109.html.]
Đã như vậy thì còn có gì phải sợ? Kim Nhất Phàm kiên định bước lên sân khấu tiểu viện.
Cậu chọn chơi piano.
Ánh đèn sân khấu chiếu vào Kim Nhất Phàm.
Rõ ràng cậu ấy mặc trang phục làm nông buổi chiều nhưng không hiểu sao lại toát lên cảm giác cao quý không thể khinh thường.
Dường như là tiểu vương tử ngoài ý muốn lưu lạc trong nhân gian.
Cậu ấy bắt đầu tấu nhạc, năm ngón tay thon dài nhảy lên phím đàn đen trắng, tiếng đàn du dương như nước chảy trút xuống.
Tiếng hát trầm thấp, đang ngâm xướng cũng như đang kể lại.
Trước mặt khán giả như có một bức tranh được trải dài ra, thời gian năm năm u tối bị chửi rủa, bị hiểu lầm, bị chế giễu, bị nghi ngờ...
Không có một lời giải thích, cũng không thể giải thích.
Tiếng hát của cậu như thuật lại một đoạn hồi ức.
Cảm xúc của mọi người đều bị dẫn dắt, cảm nhận được sự ủy khuất và tịch mịch trong suốt năm năm qua của cậu.
Ngay cả một đứa trẻ như Bạch Cầu Cầu cũng bị xúc cảm lây nhiễm.
Cậu bé không hiểu lời bài hát nhưng lại cảm thấy khó chịu, hốc mắt dần đỏ lên.
Vốn tưởng đây là một bài hát cực kỳ bi thương nhưng khi vừa chuyển sang điệp khúc.
Vị nhạc sĩ trong bài hát cũng không vì thế trở nên tiêu cực, cho dù bị chửi rủa, bị bôi nhọ, vẫn kiên trì với âm nhạc.
Cậu ấy chưa bao giờ bỏ cuộc.
Bởi vì âm nhạc đã từng là giấc mơ ban đầu của cậu ấy!
Khi điệp khúc vang lên, nước mắt đang ẩn trong hốc mắt của tất cả mọi người rơi xuống, có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng nức nở nhỏ bé của một vài nhân viên công tác ở hiện trường.
Bọn họ đều không nhịn được mà vươn tay lau nước mắt.
Một bài hát kết thúc.
Ánh đèn sân khấu cũng tắt.
Khán giả đắm chìm trong âm nhạc khó có thể thoát ra.
Cả hiện trường đều im phăng phắc.
Nửa giờ cho solo sáng tác nhạc, Tề Bách sử dụng bài hát chủ đề của album.
Hạ Trừng Trừng cũng cho rằng Kim Nhất Phàm sẽ dùng bài hát đã viết trước kia.
Chỉ có hệ thống biết rằng bài hát mà cậu ấy vừa hát xong thực sự là bài hát được viết trong nửa giờ!
Thật sự có thiên phú trâu bò tới mức nào mới có thể viết ra một bài hát tuyệt vời thế này trong thời gian ngắn như vậy chứ?!
Một lúc lâu sau khán giả mới nhớ lại rằng đây là một trận đấu.
Một cuộc đấu giữa hai người sáng tác nhạc.