Vợ Ảnh đế là Paparazzi - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:00:07
Lượt xem: 255
Chương 319. -
Vẻ mặt ông Đàm vui mừng nhận lấy kim bàn đào:
"Tốt tốt! Có một công việc, mau đi nhanh đi! Con đến thăm ông nội, ông nội đã rất vui rồi!"
Đàm Húc và Vương Phương nhìn kim bàn đào kia, ai nấy đều đỏ mắt, nhưng ở trước mặt Hầu Bác Siêu, lại không dám làm gì, chỉ có thể thành thành thật thật đứng ở một bên.
Đàm Duy Nhạc và ông bà Đàm tạm biệt, rời khỏi nhà riêng.
Người mặc áo đen cũng nhanh chóng rời khỏi nhà.
Phòng trang điểm tạm thời, hai hàng lễ phục cao quý, cũng bị bọn họ dỡ bỏ.
Mười phút trước đội ngũ trang điểm còn bốc lửa, mười phút sau đã biến mất không thấy đâu.
DTV
Tất cả những điều này, giống như một giấc mơ vậy.
"Cho nên... Tiểu Nhạc chúng ta thật sự đã trở mình rồi sao?"
Cho đến bây giờ mẹ Đàm vẫn không thể tin được.
"Đúng vậy!"
Ánh mắt ông nội Đàm rất kích động:
"Tiểu Nhạc của chúng ta, lại có thể ca hát nhảy múa trên sân khấu rồi!"
"Giới giải trí khó nổi như vậy, Đàm Duy Nhạc có thể nổi tiếng hay không cũng không nói được!"
Đàm Húc khinh thường.
Ông nội Đàm chậm rãi vuốt kim bàn đào trong tay:
"Mẹ Tiểu Nhạc à, sao ba lại cảm thấy không khí chua như vậy? Con ngửi thử, có phải hay không?"
Mẹ Đàm cười nói: "Cũng không phải sao, từ lúc mới đến tới bây giờ đều chua mà!"
Đàm Húc: "..."
Vương Phương: "..."
Hầu Bác Siêu dẫn Đàm Duy Nhạc rời khỏi nhà riêng, đi vào quán cà phê ở sảnh khách sạn.
Người mặc đồ đen đi theo anh phía sau đều giải tán, Hầu Bác Siêu đột nhiên nằm sấp ở khung cửa quán cà phê, nhìn về phía thang máy:
"Hai anh chị họ thiếu đạo đức của cậu không đuổi theo chứ?"
Vẻ mặt Đàm Duy Nhạc rất nghi ngờ: "Bọn họ đều đang chúc thọ ông nội tôi, sao có thể đuổi theo?"
"Không đuổi theo là tốt rồi! Không đuổi theo là tốt rồi!"
Hầu Bác Siêu thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo tháo kính râm siêu đen của anh ra, lộ ra đôi mắt tròn tròn đáng yêu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-anh-de-la-paparazzi/chuong-319.html.]
"Vừa nãy tôi giả vờ như thế nào? Có cảm giác thiên thần giáng lâm không? Có cảm giác đẹp trai bạo ngầu hay không?"
Đôi mắt giống như hai hạt đậu của anh ta nhìn chằm chằm Đàm Duy Nhạc, chớp chớp.
Đôi mắt nai con của Đàm Duy Nhạc cũng nhịn không được chớp chớp.
"Đây là chuyện gì vậy?"
Hầu Bác Siêu kích động kéo Đàm Duy Nhạc ngồi xuống:
"Cậu không biết đâu, trước kia tôi xem tiểu thuyết văn học thích nhất loại tình tiết này!
Cứu thiên tài nghèo túng bị chèn ép, sau đó xuất hiện cool ngầu!
Loại tình tiết này thật sự rất sảng khoái! Ôi, ôi! Thật tuyệt vời!
Đáng tiếc ở bên cạnh lão Tạ và Tiểu Kim tôi không có cơ hội biểu hiện! Hôm nay may mắn gặp được cậu và gia đình cực phẩm!"
"Cậu xem!"
Hầu Bác Siêu lại kéo kính râm của mình ra:
"Tôi cố ý đeo, nếu không chỉ có mắt hạt đậu của tôi thì không đủ sức uy h.i.ế.p nha!"
Vốn dĩ Đàm Duy Nhạc cho rằng Hầu Bác Siêu là người rất nghiêm túc, nhưng giờ phút này, anh ta cũng không nhịn được cười, thành thật nói:
"Rất đẹp trai."
Đó là sự thật, rất đẹp trai!
"Chính thức giới thiệu một chút đi!"
Hầu Bác Siêu dừng trò đùa vừa rồi lại, chỉnh cổ áo âu phục, giây tiếp theo trở nên nghiêm túc.
Anh ta không đeo kính râm nữa, đôi mắt hạt đậu trông vừa đáng yêu lại buồn cười, nhưng không hiểu sao lại có loại cảm giác làm lòng người khiếp sợ.
"Tôi tên là Hầu Bác Siêu, là người đại diện chính của Thiên Thịnh, Thiên Thịnh chúng tôi cố ý ký hợp đồng với cậu, không biết Đàm tiên sinh có đồng ý hay không?"
Trong lòng Đàm Duy Nhạc còn thấp thỏm, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn:
"Tôi đồng ý ký hợp đồng, nhưng tôi có một nghi ngờ."
Hầu Bác Siêu làm ra hiệu mời: "Xin ngài cứ nói."
Đôi mắt Đàm Duy Nhạc kích động, nhưng vẫn kiên nhẫn, gằn từng chữ.
"Vì sao lại là tôi?"
Ký hợp đồng với một nghệ sĩ đã từng có những sai phạm không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Đàm Duy Nhạc đã từng tụt dốc, bây giờ ngay cả tuyến 18 cũng không tính.
Trở lại tuyến đầu, những gì cần không chỉ là tài năng và sự nỗ lực, mà còn là nguồn lực và may mắn.
Có tài nguyên này, nâng đỡ một người mới có tiềm năng, có lẽ sẽ dễ dàng hơn.