Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:09:32
Lượt xem: 62
Chương 223. -
Thời Oánh đánh giá Nhân tộc cực kỳ trẻ tuổi này cả buổi, cảm thấy nàng ấy không giống đang nói dối, nghiêng đầu nhìn Hoa Hoa và Linh Tu.
Lúc Hoa Hoa đối diện với Đại Ma vương hung mãnh này, thân thể không kiềm được run rẩy theo bản năng.
“Ngươi run cái gì?” Giọng Thời Oanh hơi lạnh.
Hoa Hoa sắp khóc đến nơi, giọng nói hơi nhão nói: “Tỷ tỷ tỷ đẹp quá, cách gần như vậy, dung mạo tuyệt đẹp phóng to, ta không kìm lòng nổi.”
Rõ ràng trong lòng sợ muốn chết, kết hợp với giọng nói và ngôn từ, lại lộ ra ý tứ chó con làm nũng.
Thời Oánh hơi ngẩn ra.
Lần đầu có người khen dung mạo của nàng ấy trắng trợn như vậy, Thời Oánh xấu hổ trong thời gian khoảng hai hơi thở, quả quyết dời ánh mắt nhìn Linh Tu: “Ngươi nói các thế lực tông phái của Vân giới hiện nay đi.”
Linh Tu nhìn thẳng vào mắt nàng ấy, đôi mắt trong suốt, bình tĩnh thản nhiên nói: “Hiện tại tông môn đứng đầu Vân giới có Vân Cảnh thánh địa và Thần Loan cung, còn lại là vài tông môn trung đẳng như Vân Đao môn, Vân Âm cung, Vân Thuẫn các.”
Ngoại trừ Vân Cảnh thánh địa và Thần Loan cung, những môn phái sau Thời Oánh chưa từng nghe nói đến.
Nàng ấy thử thăm dò: “Ta từng nghe nói Vân giới có thế lực gọi là Trường Trạch môn, chưởng môn là người trời sinh có thuần linh thể, môn phái phát triển rất nhanh chóng, hình như có hy vọng lên đại tông môn.”
Linh Tu không hề biết đến cái tên này, hắn ta lắc đầu nói: “Ta chưa từng nghe nói đến tên của môn phái này.”
Thời Oánh thật sự kinh ngạc.
Ngay cả nàng ấy cũng biết đến Trường Trạch môn, vì nguyên nhân chưởng môn trời sinh thuần linh thể cực kỳ thuần túy, song tu có thể tăng tu vi rất nhiều, kêu gọi rất nhiều tu sĩ lợi hại làm khách nhập màn.
Có những người này hộ giá hộ tống, Trường Trạch môn phát triển thuận gió thuận nước, khí thế hưng thịnh, thân là tu sĩ của Vân giới sao có thể chưa nghe qua?
Ngu Tri Dao lặng lẽ giơ tay: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ta có nghe nói môn phái này!”
“Hả?” Thời Oánh nhìn nàng.
Ngu Trị Dao nói: “Trước đây ta đi ngang qua một thôn trang, từng nghe người già kể chuyện. Nói về Trường Trạch môn, môn phái này đã bị Ma tộc tập kích hủy diệt vào mười bảy mười tám năm trước. Khi đó lão nhân gia còn thương tiếc nói ngàn năm trước nó là đại tông môn, trước khi bị diệt chỉ còn là một tiểu tông môn.”
Thời Oánh hoàn toàn rơi vào trầm tư.
Bọn họ nói chắc chắn như vậy, sau khi nàng ấy hỏi xong, mỗi người đều buột miệng nói ra, dường như không cần suy nghĩ.
Nếu mấy người trước mặt này là mấy ngàn mấy trăm tuổi, Thời Oánh còn sẽ cảm thấy bọn họ đang nói đối. Nhưng sáu người này, bao gồm hai đứa trẻ kia đều cỡ hai mươi tuổi, tuổi tác quá nhỏ.
Mặc dù thiên phú không tệ, nhưng tuổi tác bày ra trước mặt, chưa trải qua chuyện gì, hoàn toàn không thể nói dối mà đối đáp trôi chảy, còn không lộ ra một chút sơ hở nào như vậy.
Còn có chuyện thành đánh bạc đệ đệ nàng ấy nói đến, cũng quá mức tưởng tượng.
Kết hợp tất cả, vậy thì chỉ có một khả năng......
DTV
Ánh mắt Thời Oánh lại xẹt qua sáu người, ánh mắt mỗi người đều hơi tò mò và sợ hãi, ngoại trừ ánh mắt ướt sũng của tiểu thiếu niên Yêu tộc nhìn nàng ấy, thì thật sự chẳng còn gì khác.
Thời Oánh suy đoán, bọn họ có thể không biết tại sao gặp gỡ, xảy ra nhầm lẫn, nên đến mấy ngàn năm trước, gặp phải nàng ấy bây giờ là Ma vương.
Thời Oánh thân là một Ma vương, trải qua rất nhiều kỳ ngộ. Mặc dù loại tình huống này quá sức tưởng tượng một chút, nhưng cũng không phải không xảy ra.
Như vậy thì, quan hệ huyết thống m.á.u mủ của hai đứa nhóc này và nàng ấy với đệ đệ cũng có thể giải thích rồi.
Mặc dù không phải giống lọai mà nàng ấy và đệ đệ để lại, nhưng quả thật chính là huyết mạch cùng nhánh chính với nàng ấy và đệ đệ.
Thời Oánh từ một Ma vương còn chưa cưới Hoàng phu, đột nhiên thăng cấp trở thành tổ tông của hai thằng nhóc, cảm giác này cũng hơi mới mẻ.
Nàng ấy quan sát hai đứa nhóc không biết nhỏ hơn mình mấy đời: “Vậy các ngươi ở lại đây trước? Đợi đến lúc có thể quay về rồi về?”
Thời Việt mấp mở cánh môi, hơi sợ hãi hỏi: “Tỷ tỷ xinh đẹp, bọn ta hiện tại đang ở đâu vậy?”
Thời Oánh nhìn đứa trẻ hơi ngốc này, cười nói: “Các ngươi hiện tại đang ở Ma vương cung. Ta là Ma vương Thời Oánh, đây là đệ đệ ta Thời Lưu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-223.html.]
Thời Việt trừng mắt: “A? Tỷ là Ma vương? Cha ta không phải Ma vương sao?”
Thời Oánh cũng có chút kiên nhẫn đứa nhóc hơi ngốc này, nàng ấy giải thích: “Cha ngươi cũng là Ma vương. Nhưng mà có lẽ là Ma vương của mấy ngàn năm sau.”
Thời Việt m.ô.n.g lung.
Thời Lưu ngộ ra: “Tỷ tỷ, ý tỷ là hai chúng ta là tổ tông của hai tên nhóc này?”
“Chắc là vậy.” Thời Oánh mơ hồ nói.
Mặc dù thân phận tổ tông này khá mới mẻ, nhưng mà quá già, vẫn là tỷ tỷ xinh đẹp dễ nghe hơn.
“Hừ! Chẳng trách hai ngươi có huyết mạch của bọn ta. Thì ra là cháu chắt không biết cách mấy đời.” Thời Lưu cũng cảm thấy mới mẻ, gã là người nhỏ nhất thế hệ này của Ma Long.
Bây giờ xuất hiện thế hệ càng nhỏ nhỏ nữa.
Thời Lưu vỗ ngực, quyết định phát huy khí thế người trưởng bối của mình.
Tầm mắt gã đảo vài vòng trên người Lạc Vân Dã và Thời Việt, cuối cùng quyết định lựa chọn tên ngốc Thời Việt não không được nhanh nhạy để dạy dỗ.
Thời Lưu chỉ mình rồi chỉ Thời Oánh: “Gọi ta và tỷ tỷ là lão tổ tông.”
Thời Việt gọi gã là lão tổ tông, nhưng quay đầu gọi Thời Oánh lại thành tỷ tỷ xinh đẹp.
Thời Oánh im lặng cong môi cười.
Thời Lưu lại tưởng rằng tiểu tử này ngốc, tiếp tục chỉ vào tỷ tỷ ruột của mình, bắt đầu dạy dỗ: “Lão tổ tông!”
Thời Việt: “Tỷ tỷ xinh đẹp!”
Thời Lưu: “Lão tổ tông.”
Thời Việt lớn tiếng: “Tỷ tỷ xinh đẹp!”
Thời Lưu đang chuẩn bị lặp lại lần ba, thì sau ót bị đánh một cái.
“Một cái xưng hô thôi, so đo với một đứa nhỏ hai mươi tuổi làm gì.” Thời Oánh nói.
Thời Lưu: “........”
Được rồi, xem ra tỷ tỷ gã rất thích xưng hô tỷ tỷ xinh đẹp này.
Vì thế, Thời Lưu lại chuyển một mục tiêu giáo dục.
Gã chỉ Lạc Vân Dã, dạy Thời Việt nói: “Đệ đệ.”
Thời Việt: “Ca ca!”
Thời Lưu: “Đệ đệ!”
Thời Việt hô to: “Ca ca!”
Thời Lưu: “Gọi đệ đệ.”
Thời Việt bất mãn hét to: “Là ca ca!”
Sau đó Thời Lưu lại bị đánh một phát.
“Ban nãy ta vừa nói một cái xưng hô mà thôi.” Giọng nữ dịu dàng cũng bất mãn.
Thời Lưu: “..........”
Gã giống như một cây bánh tét đỏ thê lương hiu quạnh, tổn thương sờ đầu mình.
Được rồi, lần này gã hoàn toàn hiểu rồi, tỷ tỷ hắn chính là muốn bảo vệ trẻ nhỏ.
Thời Lưu hơi buồn phiền, gã không còn là đệ đệ nhỏ nhất mà tỷ tỷ yêu thương nhất nữa rồi!