Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 316
Cập nhật lúc: 2024-08-04 08:28:04
Lượt xem: 44
Chương 316. -
Hôm sau.
Trời hơi sáng, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong hang động. Ngu Tri Dao ngủ rất ngon, cọ gối ôm, sau khi bị ánh mặt trời chiếu vào mặt thì hơi mở mắt ra, lại mơ màng tiếp tục xoay người ngủ tiếp.
"Tiểu Ngư, chờ một lát nữa chúng ta phải đi Chấp Pháp môn." Lạc Vân Dã đặt bộ quần áo đệ tử màu xanh đến mép giường của nàng: "Bây giờ thức dậy, còn có thời gian ăn sáng."
Ngu Tri Dao nghe được ăn sáng, vũng vẫy hai cái, cuối cùng bò dậy từ trên giường.
Nàng mặc xong đồ đệ tử, mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung ngồi ở mép giường, ngoan ngoãn chờ Lạc Vân Dã cột tóc cho mình.
Lạc Vân Dã dễ dàng thắt cho nàng một kiểu tóc nụ hoa, dùng dây cột tóc màu xanh cột chặt. Trình độ thuần thục kia, hiển nhiên đã làm rất nhiều lần.
Đoạn thời gian này, Minh Lê ở trong sơn động với bọn họ, mỗi lần thấy, đều không nhịn được hít hà một trận.
Tuy nói y một tay nuôi lớn Ngu Tri Dao, nhưng ngay cả y cũng không chăm sóc tỉ mỉ như Lạc Vân Dã.
Minh Lê thì là người thích hành động thay lời nói, nhưng ái đồ lại lười, y muốn cho nàng cần mẫn một chút, mới không nuông chiều nàng.
Trước kia y để cho Ngu Tri Dao tu luyện nhiều, thường xuyên phải đấu trí đấu dũng với nàng.
Không nói đến chuyện khác chỉ nói đến chuyện gọi dậy mỗi buổi sáng đã là một việc khó khăn.
Lạc Vân Dã thật sự nuôi chiều nàng, cũng bắt chẹt được nàng.
Gọi nàng dậy, đều là giọng nói thương lượng. Muốn ăn cơm, bây giờ dậy. Không ăn cơm, có thể ngủ một lát nữa.
Chẳng qua, sao Tiểu Ngư Ngư có thể không ăn cơm được?
Minh Lê nhìn cách sống chung của hai người, đột nhiên có chút xúc động. Gần đây y nhàm chán ở trong kính linh thông đọc một quyển tiểu thuyết, cuối cùng vắt hết đầu óc tổng kết là một chữ.
Đạo lữ như cha.
Tiểu Ngư Ngư luôn lười những chuyện này, vừa khéo Lạc Vân Dã có thể chăm sóc mọi phương diện trong cuộc sống của nàng.
Minh Lê rất yên tâm gật đầu.
Hai người rửa mặt xong, đục nước béo cò theo dòng người tiến vào Linh thiên đường, hưởng thụ xong bữa sáng phong phú, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã còn mua thật nhiều bỏ trong nhẫn trữ vật.
"Tiểu Ngư, Tiểu Vân?" Cận Hỏa ở trong Linh thiện đường tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được bọn họ: “Ta cũng biết các ngươi sẽ ở chỗ này mà!"
Ngay sau đó, hắn ta vui mừng: "Các ngươi đột phá rồi? Vậy lúc này chúng ta có thể đi bí cảnh sau núi rồi?"
"Không được không được! Đệ tử nội môn chỉ có ba cơ hội, lúc này các ngươi vừa mới đột phá, lúc này đi vào cũng không làm được cái gì." Cận Hỏa nhíu mày khổ sở nói: "Nếu không để lần sau đi?"
Sau khi Ngu Tri Dao hút hết nước canh trong bánh bao, cắn một miếng bánh bao canh, nhai kỹ nuốt chậm: "Chúng ta muốn thử một chút."
Lạc Vân Dã ừ một tiếng.
"Cũng được cũng được." Cận Hỏa cười híp mắt nói: "Lần đầu tiên đi vào, chỉ thử nước. Đợi đến lần thứ hai, đã có kinh nghiệm rồi."
Thiếu niên áo đỏ nắm quyền đ.ấ.m n.g.ự.c nói: "Cận Hỏa ta sẽ bảo vệ các ngươi. Các ngươi yên tâm, coi như không có ta ở đây, cũng sẽ nhờ sư huynh sư tỷ khác."
DTV
Ngu Tri Dao cho hắn một chén đậu hủ ngọt: "Cảm ơn Cận huynh.”
Thiếu niên áo đỏ cười ha ha, bưng đậu hủ ngọt kia, ăn đậu hủ ngọt như uống rượu.
Hắn ta dứt khoát lau miệng nói: "Chúng ta ăn xong thì đi thôi. Nếu đi trễ, lại không thấy được hai tu sĩ Thiên Bảng ẩn núp kia."
“À đúng đúng đúng." Ngu Tri Dao lập tức phụ họa, toàn bộ đưa hết những thức ăn trên bàn vào trong nhẫn trữ vật, tích cực nói: "Lần này khẳng định phải xuất hiện, việc này không chậm trễ, chúng ta nhanh đi đi!"
"Đúng vậy!" Cận Hỏa vòng hai tay lên ngực, đứng ở đó cười không có ý tốt: "Đại sư huynh Cầm Ngự Phong đã thông báo cho các phe, nếu chúng ta đụng phải người lạc đàn trong bọn họ, ngoài ba người hợp lực tấn công ra còn có những người khác, cũng không tin không dạy dỗ được bọn họ, hì hì."
Tổ võ công: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-316.html.]
Cẩn Hỏa nhắc nhở bọn họ: "Đúng rồi, Tiểu Ngư Tiểu Vân, nếu ba người chúng ta gặp được một trong hai vị tu sĩ Thiên Bảng, nhớ nghe chỉ thị của ta. Chúng ta đánh hắn chạy, không đánh lại thì chúng ta chạy, đỡ cho bị thương."
Ngu Tri Dao đồng ý: "Không thành vấn đề."
Lạc Vân Dã gật đầu mạnh.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, bình tĩnh đi ra khỏi Linh thiên dường, rồi sau đó bị Cận Hỏa dùng ruy băng kéo hai người đi nhanh đến Chấp Pháp môn.
Giờ còn sớm, nhưng trước cửa Chấp Pháp môn đã có rất nhiều tu sĩ tụ tập, đang đợi cánh cửa có phong cách cổ xưa mở ra.
Cung chủ và Phong chủ đều không can thiệp vào chuyện lịch luyện của đệ tử, đều là trưởng lão dẫn đội.
Cận Hỏa đến trễ, ở phía cuối ngửa cổ nhìn tới nhìn lui, cũng không thấy nhân vật mục tiêu.
Hắn ta hừ một tiếng: "Nhất định hai người này là dịch dung."
Ngu Tri Dao thuận miệng đồng ý, nàng còn chưa ăn no, cho nên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra môt cái bọc hạt dẻ nóng hầm hầm, ăn chung với Lạc Vân Dã.
Cận Hỏa lại đang bất mãn nói nhỏ, thấy không người phụ họa mình, lập tức quay đầu lại.
Thiếu niên và thiếu nữ sau lưng đang không coi ai ra gì đút hạt dẻ nóng hổi cho nhau.
Cận Hỏa: "..."
Hắn ta thở dài thật sâu, trong mắt là trìu mến không nói nên lời.
Tiểu Vân và Tiểu Ngư xuất thân từ thôn người phàm, nhất định là khi còn nhỏ chỉ cần ăn no là được. Hôm nay dù bước lên con đường tu hành, cũng không thể quên cơ bản.
Có đồ ăn, là có thể làm cho bọn họ vui vẻ như vậy.
Cận Hỏa lắc đầu, hắn ta không quấy rầy hai người chất phác đang vui vẻ, tiếp tục nhìn ngó phía xa.
Rất nhanh, tu sĩ Thiên Bảng thần bí không tìm được, trái lại đám bạn tốt thì đến một đống.
Đại sư huynh Cầm Ngự Phong chơi đùa sáo trong tay, đôi mắt hồ ly cười híp mắt: "Tiểu Cận Hỏa tới sớm vậy? Nhưng tìm được người chưa?"
"Thôi!" Cận Hỏa không vui liếc mặt nhìn hắn ta: "Nếu ta tìm được người, còn đứng ở chỗ này sao?
"Ha ha." Cầm Minh nắm sáo, gõ vào lòng bàn tay. Mới vừa muốn nói gì đó, lơ đãng nhìn thấy cách đó không xa tiểu đội trừ ma Diệt ma đi đến, nhanh tay lẹ mắt kéo ra khoảng cách với Cận Hỏa.
Hắn ta không quên nghiêng đầu, nhỏ giọng nhắc nhở tổ võ công đang lo ăn: "Tiểu Ngư Tiểu Vân, nhanh lui ra, cẩn thận bị ngộ thương!"
Ngu Tri Dao nhìn thấy Tịnh Thù và Tần Thuậtđi đến bên này, lập tức kéo Lạc Vân Dã đi đến sau lưng Cầm Minh.
Cầm Minh: "..."
Hắn ta lại nắm chặt cây sáo trong tay, đôi mắt hồ ly tràn đầy ý cười: "Tiểu Ngư, ta nhắc nhở ngươi xem náo nhiệt, ngươi lại đối với ta như vậy?"
Ngu Tri Dao mỉm cười khôn khéo: "Đại sư huynh Cầm Ngự phong chính là người yêu mến sư đệ muội, duy trì sự hài hòa của đồng môn nha!"
Vốn Cầm Minh định nhanh chóng lui ra phía sau bọn họ, nghe được thì vui vẻ hừ một tiếng: "Đừng tâng bốc ta."
Lạc Vân Dã thì đưa túi hạt dẻ còn dư lại một nửa cho Cầm Minh: "Đại sư huynh, ăn hạt dẻ."
Khuôn mặt của thiếu niên mỹ mạo vô cùng có tính lừa dối, lúc mặt không cảm xúc nhìn người ta, vô cùng ngoan ngoãn khôn khéo.
Cầm Minh đứng tại chỗ, có một loại cảm giác bị chọc tức, nhưng hết lần này đến lần khác hắn ta lại hết sức hưởng thụ.
Đại sư huynh dùng sáo dài chỉ vào bọn họ, tố cáo nói: "Hai đứa đen tối này."
Tổ võ công làm ra vẻ vô tội.
Giờ phút này Cận Hỏa bị bọn họ tránh xa đang bị Tịnh Thù hỏi thăm như thường ngày: "Cận Hỏa, lần này có nắm chắc không?"
Tần Thuậtthì ngồi xuống đối diện Cận Hỏa, hai tay cầm bảo bối đao và kiếm của mình, dùng sức mài.
Mài một chút, thì lại liếc nhìn Cận Hỏa một chút.