[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 171: Truth or Dare (9)
Cập nhật lúc: 2024-08-22 22:44:42
Lượt xem: 153
“Mọi người nhìn vào dấu vết hình vẽ ở đây này.”
Khương Vũ đã tìm thấy một số manh mối.
Do biệt thự từng trải qua một trận hỏa hoạn lớn, tầng hầm cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Nhiều vật dụng trước đây đã bị khói làm hỏng, chỉ còn lại vài dấu vết mờ nhạt.
Khương Vũ phát hiện một số hình vẽ trên sàn và tường, nhưng không rõ chúng là gì. Chỉ còn lại một phần bị hỏng, trông kỳ lạ và dường như được vẽ bằng sơn màu đỏ.
“Trông giống như trò gọi hồn?”
Trương Tâm Ái ngập ngừng nói.
Trong những truyền thuyết đô thị, có vô số trò chơi triệu hồi ma quỷ, chỉ cần nhìn thấy hoa văn đỏ và chiếc quan tài đen trong tầng hầm, chị ta lập tức liên tưởng đến những điều này.
“Không phải kêu có mười học sinh đã bị thiêu c.h.ế.t trong biệt thự này sao. Liệu có khả năng nào rằng không phải tất cả đều đang chơi trò Truth or Dare, mà một số đang thực hiện nghi lễ triệu hồi ma quỷ trong tầng hầm không?”
Một số người táo bạo, thích thử thách bản thân bằng những trò chơi mạo hiểm vào nửa đêm, không hề lo sợ việc vô tình triệu hồi những điều không sạch sẽ. Đặc biệt là những thanh thiếu niên, khi bất chợt nổi hứng, có thể chuẩn bị một chiếc quan tài để tham gia trò chơi thử thách lòng can đảm. Điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
“Manh mối vẫn còn quá ít.”
Tống Nhân Kiệt không phản bác lại suy luận của Trương Tâm Ái, anh ta nhìn vào những vết cào gần cửa hầm, cảm thấy khả năng này rất lớn.
Một nhóm thanh niên quyết định thử thách lòng can đảm bằng cách chơi trò chơi trong hầm của một căn biệt thự. Để đảm bảo không ai có thể rút lui, họ khóa cửa hầm lại. Khi đến giờ, họ sẽ mở cửa ra.
Không ngờ, một vụ cháy lớn bất ngờ xảy ra. Khi cảm nhận được nhiệt độ tăng cao và khói bụi lan tỏa trong không khí, họ hoảng loạn chạy đến cửa hầm nhưng không thể mở được. Cuối cùng, tất cả đều thiệt mạng trong căn biệt thự đó. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Tống Nhân Kiệt nghĩ rộng hơn một chút.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Những vết cào trên hành lang rất sâu, có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng và tức giận của những người không thể mở cửa trong lúc hấp hối. Thêm vào đó, những hình vẽ không rõ nguồn gốc trên tường hầm có thể đã tạo ra một từ trường nào đó, biến những người c.h.ế.t trong hầm này thành ác quỷ.
Người bạn học mà anh ta g.i.ế.c trước đó có thể là một trong những người đã c.h.ế.t trong căn biệt thự này.
Nếu không, Tống Nhân Kiệt thực sự không hiểu tại sao một người mà anh ta không hề làm hại lại có lòng thù hận sâu sắc với mình, xuất hiện trong 《 Mười vạn 》 muốn g.i.ế.c anh ta.
Tất nhiên, hành vi của ma quỷ nhiều khi không thể giải thích được, có thể bản thân đã nghi ngờ sai.
“Nếu thật sự như vậy, thì những người không tham gia trò chơi gọi hồn mà ở lại biệt thự, giúp họ khóa cửa tầng hầm thì sao? Họ còn sống không?”
Khương Vũ cảnh giác nhìn xung quanh, cô cảm thấy tầng hầm ngày càng nóng.
Câu chuyện về biệt thự là do Trương Tử Hàm kể cho họ nghe. Theo lời kể của cậu ta, biệt thự này từng xảy ra một vụ hỏa hoạn kinh hoàng, khiến mười học sinh thiệt mạng. Nhưng liệu câu chuyện này có thật không? Mười học sinh đó có thật sự c.h.ế.t trong đám cháy không? Điều này vẫn còn là một bí ẩn chưa được giải đáp.
Thậm chí họ còn nghi ngờ cả Trương Tử Hàm.
“Mấy người nghĩ có khả năng, thực ra năm đó còn có người sống sót, và bây giờ người đó đang ở giữa chúng ta không?”
Trương Tâm Ái run rẩy nói ra suy đoán của mình.
Ví dụ như…
Chị ta nghi ngờ Trương Tử Hàm.
“Ví dụ, Nam Mặt Nạ.”
Khương Vũ lại nói ra tên của chàng trai đeo mặt nạ.
“Người này quá kỳ lạ. Anh ta là người duy nhất trong chúng ta không chọn Truth mà lại chọn Dare. Ký ức của chúng ta về đối phương cũng rất mơ hồ, phải không? Gã này luôn đeo mặt nạ, và chưa ai từng thấy mặt thật của anh ta. Biệt thự này từng xảy ra hỏa hoạn, và có vẻ như anh ta đeo mặt nạ để che giấu vết sẹo trên mặt. Liệu vết sẹo đó có phải do hỏa hoạn gây ra không?”
Lý luận của Khương Vũ cũng có lý.
Nhưng Tống Nhân Kiệt vẫn nghiêng về việc đối phương là độc giả, vì trong cuộc thám hiểm đêm đầu tiên, anh ta, anh chàng đeo mặt nạ và Giang Tín gần như luôn ở cùng nhau.
“Hai người có cảm thấy tầng hầm ngày càng nóng không?”
Trương Tâm Ái ngắt lời Khương Vũ đang suy luận, chị ta đã nóng đến mức không chịu nổi, tóc mai bị mồ hôi làm ướt, dính vào trán.
Khương Vũ và Tống Nhân Kiệt cũng có cảm giác này, theo lý mà nói, nhiệt độ trong tầng hầm phải rất thấp.
“Sắp đến 12 giờ rồi.”
Khương Vũ nhìn đồng hồ.
Cô ấy có xu hướng rời khỏi căn phòng này trước. Hiện tại, cô ấy vô cùng nghi ngờ chàng trai đeo mặt nạ, người đang chuẩn bị xuống tầng hầm để hoàn thành nhiệm vụ. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu ở lại?
Rõ ràng là nếu tiếp tục ở lại, họ cũng không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào trong căn phòng trống trải này. Vì vậy, ba người quyết định rời khỏi căn phòng.
Không lâu sau khi họ rời đi, Nam Mặt Nạ xuất hiện trong tầng hầm. Anh mở nắp quan tài, nhìn vào t.h.i t.h.ể bị cháy thành than bên trong mà không chút biểu cảm, rồi nằm vào trong đó.
Nhắm mắt lại, anh nhanh chóng phát ra tiếng thở đều đặn.
Quỷ: … không để ý đến tôi? Vậy tôi đi?
Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng cao, những bóng đen nặng nề lơ lửng trong tầng hầm trống rỗng, đến mức chúng bắt đầu xuất hiện những gợn sóng bốc hơi.
Tiếng hét thảm thiết và tiếng móng tay cào vào tường tạo ra những âm thanh chói tai, đầy ám ảnh, vang vọng khắp căn phòng.
Cố Sở đứng cách một cánh cửa.
Cô nhìn thấy oán khí sôi sục, và đối với cô lúc này đã biến thành cương thi, đây là những món ăn tốt nhất.
Tuy nhiên, Cố Sở luôn rất cẩn thận với những thứ này. Trừ khi đói quá hoặc có tình huống đặc biệt, cô không muốn lấy oán khí làm thức ăn. Cô lo sợ rằng, nếu ăn quá nhiều, khi tất cả oán hận tụ lại trong cơ thể, sẽ gây ra những hậu quả không lường trước được.
Cố Sở chạm vào tay nắm cửa.
Tiếng xèo xèo vang lên, giống như nước trong đổ vào than nóng, Cố Sở còn cảm thấy đầu ngón tay đau nhói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-171-truth-or-dare-9.html.]
Cô rút tay lại, trên ngón tay không có dấu vết bỏng, cũng đúng, bây giờ cô là cương thi, vượt ra ngoài tam giới ngũ hành, còn mạnh hơn cả ma quỷ.
Cố Sở không cố chấp mở cửa, cô lấy ra những tờ phiếu bầu vừa nhặt lại từ phòng chơi game.
“Sự thật.”
“Sự thật.”
“Nói dối.”
“Nói dối.”
“Sự thật.”
…
Lần này, nhờ có video, tần suất viết nói dối rõ ràng cao hơn trước. Tuy nhiên, theo số lượng phiếu thật giả, ít nhất có một vòng mà đa số độc giả phán đoán kết quả là sự thật.
Trong trò chơi này, tất cả câu trả lời của Trương Tử Hàm đều là lời nói dối.
Ban đầu, cô luôn không hiểu tại sao Trương Tử Hàm đưa ra câu trả lời giả, nhưng cậu ta lại khẳng định mình không vi phạm quy tắc trò chơi.
Bây giờ cô đã hiểu.
Cố Sở đứng ở cửa tầng hầm rất lâu, cho đến khi khí oán hận dần tan đi, cô mới chậm rãi rời khỏi đây.
Bây giờ, cô thực sự nghi ngờ một chuyện khác, một chuyện mà cô nghĩ là sự thật, nhưng lại lo lắng không phải.
…….
Ngày thứ ba, trò chơi bắt đầu.
Trong ba người được chọn trong nửa sau của trò chơi hôm qua, Tống Nhân Kiệt và Nam Mặt Nạ chọn Dare đều không gặp vấn đề gì. Tuy nhiên, Giang Tín lại bị chọn hai lần trong cùng một ngày thì thảm hơn. Lưng còng xuất hiện trong phòng chơi game, ánh mắt u ám, nghi ngờ và oán hận gần như ngưng tụ thành thực thể trên mỗi người. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Nhiều độc giả nhận định rằng tên biến thái này dường như ngày càng điên rồ hơn.
Rõ ràng, lần đầu tiên hắn còn rất kiêu ngạo, nhưng giờ lại giống như gặp phải đại ác quỷ, bị dạy dỗ một trận.
Giang Tín nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh, nhưng sự nghi ngờ đối với Cố Sở lại giảm đi đôi chút. Hắn nghĩ rằng nếu Cố Sở thực sự có khả năng làm hắn bị thương, thì chắc chắn cô đã chọn g.i.ế.c hắn ngay lập tức.
Thuốc của《Mười Vạn》trong cửa hàng rất thần kỳ, mạng sống của Giang Tín đã được giữ lại, nhưng một số vết thương hồi phục rất chậm. Điều này khiến Giang Tín, người đặc biệt coi trọng “khả năng” của bộ phận nào đó, cảm thấy vô cùng tức giận và thất vọng.
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình rằng, chỉ cần rời khỏi 《Mười Vạn》, tất cả vết thương trên người sẽ hồi phục.
Trương Tử Hàm không để ý đến tình trạng thảm hại của Giang Tín, cậu ta lấy ra bộ bài và xáo lại theo nhịp điệu và thói quen trước đây.
Lá bài vua vẫn được phát cho Tưởng Tinh Thần.
“Số 4.”
Cậu ta không do dự nói ra con số.
Cố Sở nhìn sang bên cạnh, số 4 là số của Nam Mặt Nạ.
Khi đối phương chuẩn bị lật số ra trước mặt mọi người, Trương Tử Hàm lên tiếng.
“Trò chơi hôm nay có thêm một quy tắc nhỏ, Cho đến nay, chưa có ai vừa chọn Truth vừa chọn Dare, điều này thật nhàm chán. Vì vậy, trong lượt chơi hôm nay sẽ thêm một quy định mới: người tham gia đã chọn Truth trước đó, khi được chọn lại, không thể chọn lại trò chơi đã chọn ở vòng trước.”
Điều này có nghĩa là, anh chàng đeo mặt nạ đã chọn Dare ở vòng trước, lần này chỉ có thể chọn Truth.
Dù là một trò chơi sinh tử, nhưng không ít độc giả tò mò đã bị cuốn hút. Những người tham gia trò chơi này dường như đều mang trong mình nhiều bí mật, và người đeo mặt nạ trước mắt chính là người khiến họ tò mò nhất.
Trong vòng chơi trước, anh thà chọn thực hiện thử thách mà không ai dám chơi, hơn là chọn nói thật. Anh đang sợ điều gì và đang tránh né điều gì?
Cố Sở nắm chặt cây bút trong tay, biểu cảm vẫn bình tĩnh như thường.
“Người đầu tiên mà cậu g.i.ế.c không đáng c.h.ế.t là ai?”
Tưởng Tinh Thần hưng phấn nói ra câu hỏi của mình.
Sau một lúc im lặng, chàng trai đeo mặt nạ khàn giọng trả lời.
“Không có.”
Mọi người đều nhìn về phía Trương Tử Hàm, rõ ràng, đến lượt cậu ta phát video, và Trương Tử Hàm cũng không làm mọi người thất vọng.
“Mẹ kiếp! Cô ta để con gái rè rè rè rè——rè rè rè rè. Con mụ già đó cũng can đảm lắm, dám nhìn chằm chằm vào mình. Cô ta cho rằng mình có thể quản được ông đây à, tao khinh, kẻ ăn bám mà tưởng hay!"
Trong video, một người đàn ông trung niên đội mũ bảo hộ, ngồi ở cửa sổ của một tòa nhà đang xây dựng chưa hoàn thiện, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
……
?
Khi hình ảnh video xuất hiện, nhiều người trong đầu xuất hiện một dấu hỏi.
Chuyện gì vậy, có phải phát nhầm video không, đoạn này đã xuất hiện hôm qua rồi mà!
Nhưng biểu cảm của Trương Tử Hàm không thay đổi, Nam Mặt Nạ, thậm chí là Cố Sở, dường như không cảm thấy ngạc nhiên.
“Đây là người tôi giết, người đáng c.h.ế.t nhất.”
Giọng nói vẫn khàn, như tiếng giấy nhám thô nhất phát ra.
“Rắc” một tiếng, cây bút trong tay Cố Sở gãy đôi.
______
Huhu, anh zai tuỵt nhất chính thức ra mắt ròi, gần hết truyện mới lên sân khấu. ಥ‿ಥ