[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 38: Trốn Tìm Ở Công Trường Chết Chóc (5)
Cập nhật lúc: 2024-07-26 11:49:27
Lượt xem: 220
Ứng Nhược Kỳ là một người đam mê thể thao mạo hiểm. Trước khi bản thân bị chọn bởi 《 Mười vạn 》thì đã thích các hoạt động như nhảy bungee, nhảy dù và leo núi không bảo hộ.
Gia đình cô ta khá giả, cha mẹ là ví dụ điển hình của liên hôn chính trị và thương mại. Chỉ tiếc ông ngoại đã bị bắt vì tham nhũng, và cuộc hôn nhân tưởng chừng hoàn hảo của kia chỉ kéo dài bảy năm, khi đó Ứng Nhược Kỳ mới ba tuổi.
Một năm sau khi ly hôn, cha cô ta tái hôn với một người phụ nữ xinh đẹp và có một cặp song sinh. Mặc dù về mặt vật chất, cô ta chưa bao giờ thiếu thốn, nhưng về mặt tình cảm thì gần như bị bỏ rơi.
Có lẽ chính sự thiếu thốn tình cảm này đã khiến Ứng Nhược Kỳ tìm kiếm kích thích mạo hiểm để chứng minh ý nghĩa của cuộc sống. Khi những môn thể thao mạo hiểm không còn thỏa mãn chính mình nữa, cô ta bắt đầu quan tâm đến những điều ngoài phạm vi khoa học, như “tìm ma”.
Ứng Nhược Kỳ đã gặp một nhóm người có cùng sở thích trên mạng, chuyên đi đến những khách sạn và làng mạc bị đồn là có ma để ở lại và chơi trò gọi hồn lúc nửa đêm….
Tuy nhiên, cô ta chưa bao giờ thực sự nhìn thấy ma cho đến khi tìm thấy cuốn sách trong một tòa nhà cổ ở thôn Phong Môn, chính là 《 Mười vạn 》. Từ đó, Ứng Nhược Kỳ cô bắt đầu thường xuyên gặp ma quỷ, vĩnh viễn phải đấu tranh trên ranh giới của sự sống và cái chết.
Khi thực sự nhìn thấy ma, Ứng Nhược Kỳ mới nhận ra những ngày tháng xa hoa trước đây thật tuyệt vời. Đcm, giờ ai thèm quan tâm bản thân có được cha mẹ yêu thương nữa chứ. Đáng tiếc, một khi đã bị sách chọn thì không còn đường lui.
May mắn thay, kinh nghiệm nhiều năm trong các môn thể thao mạo hiểm đã giúp cô ta hành động linh hoạt hơn, hơn nữa, trong các trò chơi linh dị cũng giúp cô có can đảm hoàn thành các nhiệm vụ của 《 Mười vạn 》.
Ứng Nhược Kỳ cũng không bị thành công làm mờ mắt, bởi vì biết theo sắp xếp của 《 Mười vạn 》, các nhiệm vụ sẽ ngày càng khó khăn hơn. Đặc biệt là lần này có ba người mới không có kinh nghiệm, khiến cô ta càng cảnh giác hơn. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Sau khi chia tay với Phong Nại và những người khác, Ứng Nhược Kỳ một mình đi về khu nhà biệt thự. Phân tích của cô ta giống với Cố Sở, cho rằng khu biệt thự là nơi an toàn nhất trong toàn bộ công trường. Nhưng đi được nửa đường thì dừng bước, do dự một lúc rồi quyết định quay lại.
[Thay vì trốn tránh nỗi sợ, có lẽ đối mặt mới là cơ hội sống sót]
Đây là gợi ý đầu tiên trong nhiệm vụ, Ứng Nhược Kỳ đoán rằng điều này có nghĩa là nơi càng nguy hiểm, càng ẩn chứa chìa khóa giải đố.
Đối với độc giả ở cấp độ của họ, sống sót đến cuối câu chuyện không còn là trọng tâm nữa, trọng tâm là giải được câu đố trước tiên để có thể nhận được tà vật.
Tất nhiên, đối với người mới, chọn cách an toàn để sống sót qua ba đêm là đúng, vì họ không có chút sức mạnh nào để đối phó với ma quỷ, không thể bảo vệ mạng sống thì nói gì đến giải đố.
Ứng Nhược Kỳ vẫn còn bận tâm đến gợi ý cuối cùng trong nhiệm vụ.
[Trốn đi, đến nơi hắn không dám đến]
Điều này cho thấy trong công trường có một nơi tuyệt đối an toàn, nhưng nơi đó ở đâu thì không có manh mối nào.
Cô ta lướt nhanh qua những tòa nhà bỏ hoang, tai nghe tiếng gió lạnh rít gào.
Công trường này chất đầy vật liệu xây dựng, cây xanh thường được xử lý cuối cùng, vì vậy ngoài những đống vật liệu và những tòa nhà bỏ hoang, không có gì che chắn trên mảnh đất rộng lớn này. Một số tòa nhà đã đổ bê tông nhưng chưa lắp cửa sổ, gió đêm thổi qua những nơi này càng thêm lạnh lẽo.
Ứng Nhược Kỳ cảm nhận xung quanh ngày càng lạnh hơn.
“Uỳnh——”
Phía sau có tiếng động, Ứng Nhược Kỳ quay đầu lại, chỉ thấy một đống gạch đỏ, có vẻ như cơn gió vừa rồi đã thổi đổ những viên gạch chưa đứng vững.
Cô ta nhíu mày, tay đặt lên chiếc roi đỏ buộc ở eo.
Điểm không tốt của việc hoạt động đơn lẻ là không thể quan sát cả phía trước và phía sau, nhưng gợi ý đã cảnh báo họ không được đi cùng nhau, nên Ứng Nhược Kỳ chỉ có thể chịu đựng.
Cô ta cầm pháp khí, từ từ đi về phía tòa nhà cao gần nhất.
“Chít chít chít——”
“Quạ quạ——”
Những tòa nhà bỏ hoang đã trở thành thiên đường của động vật, lũ chuột làm tổ bên trong, những nơi ẩm ướt tối tăm khác cũng thu hút nhiều động vật ăn xác. Ứng Nhược Kỳ dựa vào ánh đèn yếu ớt chậm rãi tiến vào trong tòa nhà, thỉnh thoảng lại bị mạng nhện che kín mặt.
Cô ta dùng roi mở đường, trước đó vô tình đụng phải một mạng nhện, con nhện trên đó hoảng sợ bò lên người, suýt nữa chui vào cổ áo. Nghĩ đến cảm giác lông lá đó, Ứng Nhược Kỳ nổi da gà.
“Bang đát, lạch cạch, lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lộc cộc lộc cộc……”
Ứng Nhược Kỳ bước lên cầu thang tầng 3, đột nhiên nghe thấy tiếng động gấp gáp phía sau, giống như một loài bò sát đang nhanh chóng leo lên cầu thang, lao về phía mình.
Đêm tĩnh lặng khuếch đại âm thanh, cũng khuếch đại nỗi sợ hãi.
Cô ta đi qua lối thoát hiểm, vì thang máy của nơi này chưa được lắp đặt. May mắn là cầu thang đã được đổ bê tông hoàn chỉnh, chỉ là chưa lắp tay vịn. Có vài tầng, tường bị bong tróc, lộ ra kết cấu thép, khiến hai bên cầu thang đều ở trạng thái lơ lửng.
Ứng Nhược Kỳ cúi đầu, không có vật cản nào che khuất tầm nhìn, chỉ cần thò người ra một chút là có thể nhìn rõ tình hình các tầng dưới.
Chỉ thấy ở hành lang giữa tầng 1 và tầng 2, có một thứ gì đó đang bò lên cầu thang với tư thế vặn vẹo, bốn chân chạm đất. Trên người nó phủ đầy những sợi tơ dài màu đen.
Ứng Nhược Kỳ nắm chặt roi đỏ, đôi mắt đã quen với bóng tối nhận ra những sợi tơ đó hình như là tóc người, có chút ẩm ướt, phủ lên người nó.
“Cạch, cạch, cạch cạch cạch, cạch.” Thứ đó không động đậy nữa, cơ thể đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, hành lang vang vọng tiếng xương cốt đang di chuyển vị trí.
Giây tiếp theo, đầu của thứ đó xoay 180 độ, khuôn mặt xanh xao thối rữa, đôi mắt xanh trắng nhìn lên, chạm vào ánh mắt của Ứng Nhược Kỳ.
“Bang đát, lạch cạch, lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lộc cộc lộc cộc……”
“Hắn” giữ nguyên tư thế đó, tay chân cùng chạm đất, nhanh chóng bò lên cầu thang, càng lúc càng gần cô ta hơn.
Ứng Nhược Kỳ theo bản năng chạy lên tầng cao hơn, vì lối đi hẹp này thực sự không thích hợp để đánh nhau, chỉ cần sơ ý một chút là có thể ngã xuống cầu thang, cô ta phải tìm một chỗ rộng rãi hơn.
Nhưng đầu óc nghĩ vậy, đôi chân lại không tự chủ được mà chạy lên tầng thượng, có lẽ cảnh tượng vừa rồi quá kinh hoàng, khiến cô ta quên mất rằng, nền rộng không chỉ có ở tầng thượng, mà mỗi tầng đều có nền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-38-tron-tim-o-cong-truong-chet-choc-5.html.]
“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch……”
Tiếng động càng lúc càng gần, trán Ứng Nhược Kỳ toát mồ hôi lạnh.
“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch lộc cộc……”
“Bang đát lạch cạch bạch bạch bạch……”
Lại xuất hiện một âm thanh khác, Ứng Nhược Kỳ không để ý đến âm thanh phía sau càng lúc càng gần, lập tức dừng bước ngẩng đầu nhìn.
Âm thanh khác, là từ trên đỉnh xuống!
Trong khoảnh khắc này, đầu óc cô ta tỉnh táo hơn nhiều, nhìn thấy cánh cửa ở góc cầu thang, nhanh chóng lao vào.
Tầng này cơ bản đã đổ bê tông xong, trên mặt đất trống chỉ có mười mấy cột chịu lực làm vật cản, bốn bức tường chưa được bịt kín, gió lớn rít qua, thổi vào mặt như lưỡi dao. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch……”
Âm thanh ngay sau lưng, thứ đó đã đuổi kịp!
Ứng Nhược Kỳ không kịp suy nghĩ, nắm chặt roi đỏ dùng sức quất ngược lại, bóng đen phía sau phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lập tức hóa thành tro bụi.
Yếu ớt thế à?
Ứng Nhược Kỳ nhíu mày nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vì khi cô ta quay người lại, đã thấy vô số bóng đen giống như gián, xuyên qua lỗ cầu thang, không ngừng tràn về phía mình.
Cô ta chỉ có thể vừa vung roi một cách máy móc, vừa tìm điểm tựa an toàn.
Từng bước lùi lại, sau lưng là cây cột chịu lực, Ứng Nhược Kỳ dựa vào đó, giây tiếp theo, sắc mặt cô ta tái nhợt.
Không có điểm tựa!
Sau lưng là khoảng không!
Ứng Nhược Kỳ mở to mắt, cảm nhận cơ thể mất kiểm soát rồi ngã xuống. Trước mắt nhanh chóng lướt qua từng tầng, trong tòa nhà tối đen như có vô số đôi mắt đang nhìn cô ta rơi tự do.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Hóa ra từ lúc bước vào tòa nhà này, cô ta đã bước vào một ảo cảnh, hoàn toàn không có quái vật đuổi theo, thứ đó chỉ dẫn người lên tầng cao, rồi để cô ta rơi xuống.
“Bang ——”
Dù sao cũng là độc giả trung cấp, Ứng Nhược Kỳ không phải là đồ vô dụng. Cô ta dùng sức vung roi trong tay, chiếc roi đỏ vốn chỉ dài như cái thắt lưng bỗng nhiên dài ra, móc chặt vào một thanh thép.
“Ưm.”
Ứng Nhược Kỳ ngừng rơi, chỉ là do gia tốc trọng lực, cánh tay cầm roi bị chịu lực nặng, cảm giác cơ bắp như bị xé rách khiến cô ta suýt không giữ nổi roi.
Chính mình nhìn xuống dưới, lúc này cách mặt đất khoảng 3 mét.
……
“Anh nói xem, có ma thật không?”
Bên kia, Giả Dư Bảo và Lưu Tam Toàn cúi người, rụt rè trốn trong căn nhà tạm bợ, nhìn ra ngoài.
“Không quan tâm có hay không, chúng ta cứ ngoan ngoãn trốn trong này, không đi đâu cả.”
Giả Dư Bảo liên tục nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ nhỏ, chỉ tiếc là không thấy bóng dáng của bốn người còn lại.
“Trước đó đã nói là phải…”
Lưu Tam Toàn làm động tác cắt cổ.
“Không phải bây giờ, trước tiên quan sát đã.”
Giả Dư Bảo bực bội nói, “Tôi nói anh này, Lưu Tam Toàn, làm nghề cái nghề kia không phải gan phải lớn lắm sao. Sao tôi thấy anh nhát gan thế, còn không bằng tôi.”
Nói xong, ông ta còn lườm Lưu Tam Toàn một cái.
“Anh không hiểu đâu, càng làm nghề của chúng tôi, càng tin vào những thứ này.”
Lưu Tam Toàn ôm ngực, cảm thấy hơi khó thở.
“Hừ.”
Giả Dư Bảo lười tranh cãi với hắn, tiếp tục lén lút nhìn ra ngoài.
“Ăn khuya không?”
Vừa lúc ngó đầu ra, một người phụ nữ thấp béo thò đầu vào cửa sổ nhỏ, đôi mắt lồi ra dán chặt vào mũi ông ta.
“A!”
Giả Dư Bảo sợ hãi lùi lại vài bước, rồi ngồi phịch xuống đất.
Người phụ nữ này từ đâu chui ra vậy!