[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 47: Trốn Tìm Ở Công Trường Chết Chóc (14)
Cập nhật lúc: 2024-07-26 22:31:25
Lượt xem: 227
Tiến độ xây dựng của khu nhà liền kề còn chậm hơn cả biệt thự, hiện tại chỉ mới dựng lên khung thép, phần lớn đều được che phủ bằng vải lưới xanh, chỉ có một vài bức tường được xây bằng gạch xi măng.
Vị trí mà Vạn Tam ẩn náu nằm ngay ở góc giữa hai bức tường, tầng 1 vẫn chưa được lợp mái, ngẩng đầu lên chỉ thấy cấu trúc thép rỗng.
“Xoạt—xoạt—xoạt—”
Âm thanh chậm và nặng nề vang lên ngay bên tai, chỉ cách một bức tường.
Vạn Tam bịt miệng, nín thở, trên bức tường lớn cách đó ba bốn mét có thể nhìn thấy một cái bóng kéo dài một nửa.
Hóa ra thứ đó cũng có bóng!
Vạn Tam không biết có nên khen mình một tiếng dũng cảm hay không, lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng nghĩ đến những điều không đâu.
“Xoạt—xoạt—xoạt—”
Âm thanh từ phía bên kia bức tường vang lên, cái bóng có thể nhìn thấy từ xa cũng càng kéo dài.
Vạn Tam mở to mắt, những ngón tay cầm lá bùa đã dùng lực đến mức trắng bệch.
Đầu tiên là một bàn tay đầy m.á.u vươn ra, đập mạnh xuống đất, tiếp theo là cái đầu đen và một bàn tay khác.
Vạn Tam nuốt một ngụm nước bọt, thật sự là bò tới.
Những bản tin đã xem lúc sáng hiện lên trong đầu, gã nhớ rõ trong đó có một giám sát viên nhỏ đã đột ngột tử vong. Khi người này được phát hiện thì nửa thân dưới đã bị cuốn vào máy trộn, nửa thân trên hoàn chỉnh và nửa thân dưới đầy m.á.u thịt tạo thành sự tương phản rõ rệt, dù bức ảnh đã bị làm mờ nhưng vẫn có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Hắn bò tới vì nửa thân dưới đã bị nghiền nát, phía sau có thể còn kéo theo ruột dài, những nơi đi qua để lại toàn là m.á.u và thịt nát.
Vạn Tam bịt miệng, vừa sợ vừa muốn nôn.
Nhưng thứ đó không vì sự sợ hãi của Vạn Tam mà dừng lại, từ từ đi tới, hắn vươn cổ ra, chậm rãi để lộ nửa thân trên…
Trông giống như thằn lằn, đôi tay uốn lượn bò sát, phần lưng nhô cao lên, vặn vẹo lại quái dị.
“Rắc rắc, rắc rắc…”
Âm thanh của xương khớp bị lệch, khuôn mặt bị tóc che phủ xoay hơn 100 độ, nhìn chéo về phía Vạn Tam đang trốn trong góc, sau đó bò về phía gã với tốc độ vượt quá lẽ thường.
“Má ơi! Có quỷ!”
Vạn Tam nhảy dựng, hét lên rồi chạy về hướng khác.
“Lá bùa ẩn khí, không đúng, chưa thể dùng, dùng cái này trước sao?”
Vạn Tam nhìn đống lá bùa trong tay, những lời dặn dò của Cố Sở trước đó đã bị quên sạch vì sợ hãi, may mà gã vẫn nhớ chạy về phía tòa nhà số 17.
Mùi tanh càng lúc càng gần, tốc độ của người bình thường không thể so với sinh vật phi thường này được, Vạn Tam rút một lá bùa ném về phía sau, một cơn gió thổi qua, lá bùa bị thổi bay, không rơi trúng thứ kia.
Vạn Tam không dám quay đầu nhìn, càng không dám quay lại nhặt lá bùa bị thổi bay, chỉ có thể cắn răng, cố gắng chạy nhanh hơn.
“Hồng hộc……”
Gã chạy đến mức phổi không thở nổi, cổ họng nóng rát, khô khốc, hai chân đau nhức đến tê liệt, nhưng vẫn chạy như một cái máy.
Tòa nhà số 17 rõ ràng không xa, sao cảm giác như mãi không chạy tới?
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Lúc này, dù có ngốc đến đâu Vạn Tam cũng biết xảy ra vấn đề rồi, rất có thể gã đã gặp phải quỷ đả tường.
Vạn Tam không còn quan tâm nữa, rút ra lá bùa ẩn khí đáng lẽ phải để dành, nhưng chưa kịp dùng thì mắt cá chân đã bị một thứ lạnh lẽo nắm lấy, trong chớp mắt, hơi lạnh thấm vào toàn thân.
Xong rồi!
Trong đầu Vạn Tam chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-47-tron-tim-o-cong-truong-chet-choc-14.html.]
Trong khoảnh khắc đó, gã nghĩ đến rất nhiều người.
Người mẹ già đã phát điên của gã, bà mắc bệnh ung thư, đã phải chịu đựng quá nhiều trong những năm cuối đời. Đầu óc bà không tỉnh táo lắm, mỗi lần đều gọi “Con ơi, mẹ đau quá”, rồi lại nhận nhầm gã thành chồng mình, khóc lóc “Ông ơi, tôi đau quá, con trai bắt nạt tôi”.
Vạn Tam đã từng nghĩ, liệu việc bản thân cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho mẹ, tuy lương tâm gã cảm thấy an ổn, nhưng có phải đã khiến bà chịu nhiều đau đớn hơn không? Những năm sống thêm đó có lẽ còn thống khổ hơn cái chết.
Nhưng nếu được làm lại, gã vẫn sẽ chữa bệnh cho mẹ, vì chính mình không thể tự tay từ bỏ mạng sống của mẹ mình.
Gã lại nghĩ đến góa phụ suýt nữa đã kết hôn với gã. Đối với người phụ nữ đó, Vạn Tam không có nhiều tình cảm sâu đậm, chỉ là điều kiện của hai người tương đương, người này trông cũng hiền lành, muốn tìm người cùng sống qua ngày. Gã thích con trai của góa phụ, đứa trẻ rất ngoan ngoãn, sau khi hai người đăng ký kết hôn, thằng bé còn gọi gã là bố.
Đáng tiếc, bản thân không kiềm chế được lòng tham kiếm tiền nhanh, chưa đầy vài ngày sau khi đăng ký kết hôn, Vạn Tam lại vào tù, góa phụ bỏ đi, con trai tự nhiên cũng không còn là con của mình nữa.
Còn có đội phó Cố, mặc dù đối phương luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng bọn họ đã cùng tham gia vào một trò chơi. Nếu gã chết, đội phó Cố chắc chắn sẽ tự trách mình.
Vạn Tam nhắm mắt, chuẩn bị chấp nhận số phận.
Bên tai là tiếng máy trộn ầm ầm, gã sẽ c.h.ế.t như thế nào? Có phải bị ném vào máy trộn không?
Lũ ma quỷ thời nay đúng là quá đáng, không thể cho người ta một cái c.h.ế.t nhanh chóng à?
Vạn Tam đếm thầm trong lòng, nhưng cơn đau trong tưởng tượng không đến, ngược lại còn nghe thấy tiếng hét thảm phía sau. Gã vội mở mắt, chỉ thấy thứ đó bị Cố Sở túm tóc, nhét vào máy trộn đã khởi động.
“Không phải anh thường nói mình gan dạ lắm sao?”
Cố Sở nhìn Vạn Tam đã sợ đến mềm nhũn chân, thầm tiếc cho đống bùa mình đã đưa cho đối phương.
“Tôi gan dạ thật mà, nhưng cô cứ hỏi những người gan dạ thử đi, xem họ có sợ ma không.”
Không biết tại sao, khi thấy Cố Sở, Vạn Tam cảm thấy yên tâm hơn, mặc dù vẫn sợ con quỷ đang gào thét trong máy trộn, nhưng ít nhất bản thân đã có thể đứng vững, không run rẩy nữa. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Có lẽ vì Cố Sở còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Ý nghĩ này Vạn Tam chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra.
Vạn Tam thẳng thắn thừa nhận mình sợ ma, nhìn Cố Sở, rồi nhìn Ứng Nhược Kỳ và Phong Nại đi cùng Cố Sở.
Không phải nói không được tụ tập nhiều người sao, sao ba người này lại cùng đến.
Hóa ra khi gã bị ma đuổi, Cố Sở đã hoàn thành thí nghiệm đầu tiên.
Cô đã đẩy Mã Đại Quân xuống lầu 11 lần, linh hồn của ông ta hoàn toàn tan biến, không còn sức mạnh để tụ lại nữa.
Điều này chứng tỏ rằng để những thứ này đối mặt với điều họ sợ nhất, thực sự là một cách để tiêu diệt chúng. Vì vậy, Cố Sở đã ngay lập tức tìm Ứng Nhược Kỳ và Phong Nại, sau khi thông báo cho họ về điều này, cả đám đã cùng nhau đi tìm Vạn Tam.
[Đừng để hai người hoặc nhiều hơn ở cùng một chỗ quá lâu, đám đông có thể sẽ thu hút một số “thứ”, thời gian có lẽ là một phút]
Đây là gợi ý thứ 2. dường như là để thông báo cho họ tránh tụ tập, tránh thu hút ma quỷ, nhưng thực ra còn có một ý nghĩa khác, đó là cho họ biết cách chủ động thu hút những thứ kia.
Đêm đầu tiên, Cố Sở và Ứng Nhược Kỳ đều gặp quỷ, Vạn Tam và Phong Nại thì bình an vô sự qua đêm, điều này chứng tỏ khi ở một mình, tỉ lệ gặp quỷ không phải là 100%.
Nhưng nếu hai người ở cùng nhau quá một phút, khả năng gặp ma chắc chắn là 100%.
Biết rằng cách tiêu diệt chúng là để chúng c.h.ế.t lại vài lần theo cách chúng đã c.h.ế.t trước đó, thì việc chủ động dẫn dụ ma quỷ trở nên rất cần thiết.
“Đúng rồi Cố Sở, tôi thấy Lưu Tam Toàn vào tầng hầm biệt thự số 7, tên đó trông lén lút lắm, chắc chắn là đúng như cô đoán.”
Vạn Tam vừa nói vừa đếm số bùa còn lại trong tay, tiếc cho lá bùa vừa bị gió thổi bay không biết đi đâu.
Khi bình tĩnh lại, gã ta lập tức nhớ ra cách sử dụng bùa.
Lúc gặp được quỷ, nên dùng tờ này trước, sau khi nó bị đứng yên lại thì dùng tờ kia, tờ mạnh nhất để lại cuối cùng, nếu không xử lý được thì chạy ngay.
Gã đã nghĩ ra nhiều phương án đối phó trong đầu, nếu có cơ hội lần nữa, chắc chắn sẽ không chạy thảm hại như vậy.
Cảm giác này giống như mỗi lần cãi nhau thua, lúc hồi tưởng lại trong lòng, luôn cảm thấy mình có thể làm tốt hơn.