[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 55: Nội Quy Trường Học (2)
Cập nhật lúc: 2024-07-27 22:29:23
Lượt xem: 236
Vừa mở cửa, một mùi mốc cũ xộc vào mũi. Người phụ nữ mở cửa ho vài tiếng, bịt mũi bước vào và mở cửa sổ.
“Phòng này đã bao lâu không có người ở?”
Chị ta lẩm bẩm phàn nàn, “Không phải là loại phòng có người c.h.ế.t và bị ma ám chứ.”
Thực ra, những độc giả có mặt ở đây đã khá quen với thế giới câu chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không sợ ma. Con người luôn sợ hãi những điều chưa biết, liệu có thể ngủ yên trong một căn phòng có thể bị ma ám không?
Mùi mốc trong phòng không thể tan biến ngay lập tức. Năm người đóng cửa lại và bắt đầu giới thiệu bản thân một cách đơn giản.
Người vừa mở cửa tên là Trương Hoa, khoảng 30 tuổi, tính cách nghiêm túc và cứng nhắc giống như chủ nhiệm học tập vừa rồi, tóc ngắn ngang vai, dung mạo bình thường. Chị có vẻ khá mạnh mẽ, khi mọi người chưa kịp giới thiệu bản thân, đã ngầm tỏ ra muốn lãnh đạo nhóm này.
Người phụ nữ đẹp nhất tên là Địch Lệ Bái Nhĩ, là cô gái người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương. Địch Lệ Bái Nhĩ vốn dĩ có nghĩa là mỹ nhân, và vẻ đẹp của cô ấy không phụ lòng tên gọi của mình. Đôi mắt to và sâu, ngũ quan rõ ràng, làn da trắng như tuyết, lông mày và lông mi đen dày, đôi môi đỏ thắm ở trên khuôn mặt trắng nõn càng thêm nổi bật.
Có lẽ do lợi thế dân tộc, Địch Lệ Bái Nhĩ không mập nhưng vẫn có vòng một đầy đặn và đường cong hông tròn trịa, trông rất quyến rũ.
Cố Sở cũng có vẻ đẹp tinh tế, nhưng vẻ đẹp của cô thiên về sự mạnh mẽ trung tính, hoàn toàn khác biệt với Địch Lệ Bái Nhĩ.
Hai người phụ nữ còn lại, một người tên là Từ Mẫn, khuôn mặt búp bê, trông khá hoạt bát. Người còn lại tên là Sở Nhược Nam, không thích nói chuyện, ăn mặc cũng không nổi bật. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Cố Sở nhận rõ, lần này các đồng đội không hòa thuận như những nhiệm vụ trước.
Mọi người đều rất cảnh giác, Trương Hoa có vẻ thẳng thắn, Sở Nhược Nam có vẻ ít nói, nhưng thực ra đều mang trong mình sự thù địch ngầm với người khác. Khi giới thiệu, bắt đầu từ Trương Hoa, mọi người chỉ giới thiệu đơn giản, cố tình làm mờ đi năng lực của mình, dường như đều muốn giả vờ yếu đuối để đánh lừa người khác.
“Tôi có một thắc mắc.”
Giới thiệu xong, Địch Lệ Bái Nhĩ giơ tay trước. Từ nhỏ, cô ấy đã sống ở khu vực Tân Cương có mức độ Hán hóa khá cao, học đại học ở thành phố trung tâm, nên tiếng Hán rất lưu loát, hầu như không có giọng địa phương.
“Chủ nhiệm học tập yêu cầu chúng ta tuân thủ nội quy của trường, đặc biệt chú ý sáu điều đầu tiên, trong đó điều đầu tiên là quy định về trang phục và ngoại hình. Chẳng lẽ chúng ta cũng phải tuân theo quy định, cắt ngắn tóc của mình sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn sang, tóc của Địch Lệ Bái Nhĩ rất dài, gần như đã đến mông, tóc của cô ấy cũng rất khỏe, dày và mượt, có chút uốn cong, Mái tóc dài gợn sóng xõa xuống, rất hợp với vẻ đẹp rực rỡ của cô nàng, chắc chắn ngày thường rất yêu quý mái tóc dài này.
Ngoài Cố Sở và Trương Hoa tóc ngắn, ba cô gái còn lại đều để tóc dài, điều này rõ ràng không phù hợp với quy định của trường, yêu cầu tóc tai của nữ sinh không được dài quá vai.
“Cô không cần cắt, đúng lúc giúp chúng tôi thử xem vi phạm nội quy sẽ có hậu quả gì.”
Trương Hoa lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Địch Lệ Bái Nhĩ mang theo sự ghen tị kín đáo, “Mọi người đều bận rộn sống sót trong《 Mười vạn 》nhưng vẫn luôn có người nông cạn chỉ biết làm đẹp.”
Chị ta cảm thấy Địch Lệ Bái Nhĩ không có chút tự giác nào, từ ngày bản thân được chọn vào 《 Mười vạn 》,chị ta đã cố gắng nâng cao khả năng của mình. Còn sợ tóc dài gây trở ngại, sau khi thoát khỏi câu chuyện đầu tiên đã lập tức đi cắt ngắn.
“Vậy thì thôi.”
Rõ ràng, Địch Lệ Bái Nhĩ không muốn làm người đầu tiên thách thức quy định, cô ấy dứt khoát rút d.a.o găm từ trong đôi boot cao cổ, gom toàn bộ tóc lại, cắt một nhát, độ dài vừa chạm vai.
Cô ấy lắc đầu, có lẽ vì khuôn mặt đẹp, mái tóc ngắn lởm chởm do cắt không đều không hề ảnh hưởng đến nhan sắc, ngược lại còn thêm phần tươi tắn, áp chế vài phần vẻ đẹp tầm thường.
“Đúng lúc thử phong cách mới, chắc không xấu đâu.”
Cô nàng tùy tiện vuốt tóc, soi gương trang điểm mang theo bên mình.
“Tôi còn tưởng kiểu tóc này làm người ta xấu đi.”
Nói rồi, Địch Lệ Bái Nhĩ tươi cười nhìn Trương Hoa, rõ ràng là đang chế giễu đối phương xấu xí, làm kiểu tóc chạm vai này càng khó coi hơn, cũng coi như là màn đáp trả nhỏ với lời châm chọc cô ấy nông cạn của Trương Hoa.
Câu chuyện mới chỉ bắt đầu, giữa hai người đã có bầu không khí căng thẳng.
Từ Mẫn và Sở Nhược Nam không tham gia vào cuộc tranh luận của bọn họ, lặng lẽ lấy dụng cụ của mình ra, cắt ngắn tóc.
Lúc này, Cố Sở đã chọn xong giường của mình.
Ký túc xá nữ của trường Huệ Hợp đều là phòng tám người, điều kiện bên ký túc xá nam còn tệ hơn, là phòng mười người.
Toàn bộ giường đều là giường tầng, bên phải có ba cái giường và một tủ để đồ lớn, bên trái chỉ có một cái giường, và sáu bàn học xếp liền nhau. Còn hai bàn học còn lại đặt ở bức tường gần cửa sổ, tức là vị trí giữa giường tầng bên trái và bên phải.
Vì phía trên có cửa sổ, hai chiếc bàn học này rõ ràng nhỏ hơn nhiều so với sáu chiếc còn lại.
Mỗi giường và bàn học đều có số, tủ đồ bên phải cũng được chia thành tám ngăn, số trên tủ tương ứng với số trên đầu giường.
Cố Sở chọn giường dưới bên trái, vì chỉ có giường này trông có vẻ sạch sẽ hơn một chút.
Bốn người còn lại thấy vậy cũng nhanh chóng chọn vị trí giường của mình.
Mỗi người có suy nghĩ khác nhau, có người cho rằng giường dưới dễ chạy trốn hơn, có người cho rằng giường trên an toàn hơn. Không giống như giường dưới, lúc nào cũng lo lắng có người đi qua giường hoặc đột nhiên có một bàn tay thò ra từ dưới lên.
Nhưng họ có năm người, sẽ luôn có hai người cùng chọn chung một giường trên và dưới.
Địch Lệ Bái Nhĩ thích vị trí gần cửa sổ, tiếc là chậm tay, Trương Hoa đã chọn giường trên bên trái gần cửa sổ trước, Địch Lệ Bái Nhĩ không ưa vẻ mặt tự đắc của chị ta, nên chọn giường phía trên Cố Sở. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
“Tiết thứ ba phải đến lớp đúng giờ, bây giờ dọn dẹp vệ sinh chắc chắn là không kịp rồi.”
Cố Sở nhìn bố trí trong phòng, chỉ có khung giường, rõ ràng những thứ khác đều phải tự trang bị, dụng cụ vệ sinh cũng phải mua toàn bộ. Khi từ tòa nhà giảng dạy đi qua, cô đã quan sát, bên cạnh tòa ký túc xá có một cửa hàng nhỏ, chắc chắn có bán tất cả những thứ này.
“Tôi đề nghị mọi người kiểm tra căn phòng này trước, xem có thể tìm thấy manh mối gì không.”
Cố Sở nghĩ, một căn phòng ký túc xá trông hoàn hảo như vậy, không có lý do gì lại bị bỏ trống lâu như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó kỳ lạ với nơi này hoặc với những học sinh từng ở đây.
Nhìn thoáng qua, căn phòng được dọn dẹp khá sạch sẽ, chỉ có lớp bụi dày do để trống lâu năm, nhưng ở một số nơi kín đáo, có lẽ còn có dấu vết khác.
Cố Sở nhìn quanh một vòng, trên tường phòng còn có một số vết keo dán poster, trên mặt bàn học cũng có một số vết khắc, còn có những tủ quần áo chưa mở, có lẽ bên trong có thể tìm thấy manh mối.
Trương Hoa và Địch Lệ Bái Nhĩ cũng không còn trừng mắt nhìn nhau nữa, mấy người bắt đầu chia nhau hành động.
Cố Sở chọn giường số 7, cô chọn kiểm tra bàn học và tủ cùng số.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-55-noi-quy-truong-hoc-2.html.]
Mỗi ô tủ đều có khóa, chìa khóa cắm trong lỗ, chỉ là những khóa này phần lớn giống như cửa phòng ký túc xá 407, vì quá lâu không xoay, đã bị rỉ sét, nhất thời khó mà mở được.
Cố Sở cũng không dám dùng lực quá mạnh, sợ làm gãy chìa rồi kẹt luôn trong lỗ khóa.
“Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”
Địch Lệ Bái Nhĩ cũng đang mở khóa tủ đồ kêu Cố Sở dừng lại, những âm thanh này Cố Sở đã nghe thấy từ khi bước vào phòng. Giác quan của cô nhạy bén hơn người bình thường nhờ huyết mạch cương thi, cho dù không kích hoạt hình thái thứ hai.
Những tiếng động này phát ra từ bên trong tủ, ban đầu khá nhỏ, khi họ cố gắng mở cửa tủ thì tiếng động càng rõ ràng hơn.
“Cạch.”
Cố Sở xoay chìa khóa, lùi lại vài bước, duỗi tay chậm rãi mở cửa tủ. Giây tiếp theo, một đống gián bò ra từ khe cửa, tản ra khắp nơi, đồng thời, từ phía sau tủ phát ra một mùi mốc meo.
“Thật kinh tởm.”
Địch Lệ Bái Nhĩ ghét nhất gián miền Nam, to như vậy, còn biết bay.
Nhưng cô nàng cũng chỉ phàn nàn một câu, từ khi được《 Mười vạn 》chọn trúng, cô ấy đã thấy qua những thứ kinh tởm hơn, sao có thể sợ gián được. Chỉ là trong khoảnh khắc thấy nhiều con gián lớn nhỏ bò ra từ khe cửa, cả về sinh lý và tâm lý đều cảm thấy kinh tởm.
Trương Hoa và những người khác đang kiểm tra bàn học cũng nhăn mặt nhìn những con gián bò khắp phòng.
Cố Sở mở tủ đồ, bên trong trống rỗng, chỉ có vài con gián nhỏ chưa bò đi và một số xác gián. Cô lấy từ túi ra một đôi găng tay, mặt cũng không biến sắc, gạt chúng xuống đất.
Tủ số 7 ở góc dưới bên trái, để kiểm tra kỹ hơn, Cố Sở cúi xuống, gần như nửa người chui vào cái tủ sâu lòng đó. Bên trong đã được dọn sạch, chỉ còn mùi mốc meo, Cố Sở kiểm tra kỹ một lượt, không có vết khắc, cũng không có ngăn cách, không tìm thấy manh mối.
“Mấy người mau lại đây xem nè!”
Từ chỗ Từ Mẫn có phát hiện đầu tiên.
Cô gái nằm bò dưới khung của giường số 3 và 4, chỉ vào mảng tường bị che khuất bởi tấm ván giường. Mọi người bảo cô ta ra ngoài, rồi cùng nhau di chuyển chiếc giường tầng này một chút.
“Tôi sẽ gặp báo ứng!”
Trên đường viền chân tường màu trắng đã ngả vàng có khắc vài chữ rõ ràng, nét chữ lộn xộn; Dường như được khắc bằng móng tay, đường nét không trơn chu, có thể tưởng tượng được người khắc dòng chữ này lúc đó đang hoảng sợ.
Vị trí này quá kỳ lạ.
Cố Sở tưởng tượng trong đầu.
Điều gì đã khiến người đó trốn dưới gầm giường và khắc dòng chữ này?
Tại sao nữ sinh đó phải trốn dưới gầm giường, có phải để tránh điều gì đó không?
……
Cố Sở và Từ Mẫn được phân vào lớp 12A7, lớp trọng điểm khối xã hội, số lượng nữ sinh rõ ràng nhiều hơn nam sinh. Đây có lẽ cũng là định kiến phổ biến của học sinh và phụ huynh khi chọn khối, luôn nghĩ rằng nữ sinh nên chọn khối xã hội và có khả năng học tốt khối này hơn.
Là một trường trung học có tỷ lệ đỗ đại học khá cao, không khí học tập của học sinh lớp 12 rất căng thẳng, sự xuất hiện của hai học sinh trao đổi không gây được nhiều sự chú ý.
Cố Sở và Từ Mẫn được giáo viên sắp xếp ngồi ở hàng cuối, phía trước là hai nữ sinh.
“Cậu cao quá.”
Vì chưa vào học, nữ sinh phía trước quay đầu lại tò mò nhìn hai học sinh trao đổi.
“Cũng bình thường thôi, chỉ cao hơn một chút so với các bạn nam.”
Giọng của Cố Sở khá thân thiện và vui vẻ.
Từ Mẫn có chút ngạc nhiên nhìn Cố Sở, cô ta luôn nghĩ độc giả này có chút lạnh lùng, nhưng khi bước vào lớp học, cô như biến thành người khác.
Từ Mẫn không thể diễn tả được, cảm giác lúc này Cố Sở thực sự giống một học sinh trung học, còn là kiểu học sinh được cả nam lẫn nữ yêu thích, tính cách hào sảng và cởi mở.
“Trước đây đã nghe nói nội quy của trường Huệ Hợp rất nghiêm ngặt, mình vừa xem cuốn sổ quy định do chủ nhiệm học tập phát, phát hiện bản thân trước đây vẫn xem thường Huệ Hợp rồi, không ngờ quy định ở đây của mọi người lại nhiều với kỳ lạ như vậy.”
Cố Sở như một người quen thuộc, vừa lẩm bẩm phàn nàn, vừa lấy từ túi ra một nắm kẹo.
Những viên kẹo này có hình dáng rất dễ thương, là các kiểu hình dạng đáng yêu khác nhau. Mỗi viên chỉ to bằng đồng xu năm hào, được bọc trong giấy sáng lấp lánh, vẻ ngoài cực kỳ hấp dẫn.
Đây là những viên kẹo mà Cố Sở đã đặt ngay sau khi thấy nội dung trong sách nhiệm vụ.
Nơi có nội quy chắc chắn có học sinh, trong trường hợp không biết là học sinh lớn hay nhỏ, mua một ít kẹo luôn là lựa chọn không sai, dù sao cũng là có chuẩn bị, bây giờ lại có ích.
“Mời các cậu ăn kẹo.”
Khi cô cười, lộ ra hai hàng răng trắng, ánh mắt sáng ngời, như một làn gió mát thổi vào lòng bạn, thậm chí còn đẹp trai không thua kém nam chính trong phim thần tượng.
Ít nhất hai nữ sinh phía trước lúc này có chút tim đập thình thịch, đỏ mặt nhận lấy kẹo từ tay Cố Sở.
“Hai người là học sinh trao đổi, không biết một số truyền thuyết của trường chúng tớ, tuân thủ quy định rất quan trọng, các bạn tuyệt đối không được vi phạm.”
Một nữ sinh mặt tròn nhận lấy kẹo, cầm trong tay không mở ngay, ngượng ngùng, lúc thì nhìn Cố Sở, lúc thì cúi đầu, một vẻ muốn nhìn nhưng xẩu hổ.
Làm sao có thể có một cô gái đẹp trai như vậy, nghĩ đến việc tuần sau cô gái này sẽ ngồi ở hàng sau mình, quá hạnh phúc, ngắm nhìn cái đẹp là bản năng của mỗi người.
“Truyền thuyết gì vậy? Mình thấy hơi tò mò.”
Nụ cười của Cố Sở càng rạng rỡ, như bà ngoại sói lừa dối cô bé quàng khăn đỏ.
Tất nhiên, đây chỉ là cảm giác của Từ Mẫn, hai cô gái nhỏ phía trước cảm thấy học sinh chuyển trường này thực sự quá quyến rũ, kể hết những gì mình biết cho Cố Sở.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)