Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 71: Nội Quy Trường Học (18)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-31 16:17:34
Lượt xem: 205

Cố Sở và những người khác không biết kết cục của Trương Hoa. Lúc này họ đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào đứa bé đang bò ra từ ống cống, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến những việc khác.

Một âm thanh dính nhớp phát ra khi chất nhầy bị ép, đứa bé ngẩng đầu lên, xuyên qua khe hở của chiếc gương vỡ, nhìn về phía Cố Sở và những người khác. Nói là nhìn, nhưng thực ra bọn họ không thể tìm thấy vị trí của đôi mắt trên khuôn mặt sưng phồng và méo mó đó.

Nhưng có thể cảm nhận thấy đứa bé đang nhìn họ!

Lâm Phong nín thở, chỉ chờ đứa bé bò thêm vài bước nữa, chỉ cần nó ra khỏi cửa nhà vệ sinh, điều đó có nghĩa là họ đã thành công.

Đáng tiếc là, sau vài giây, đứa bé quay đầu lại, nhanh chóng bò trở lại buồng vệ sinh, chỉ để lại một bóng lưng thoáng qua.

“Chỉ thiếu một chút nữa thôi!”

Sau khi đứa bé biến mất, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, rồi tức giận đ.ấ.m vào khung cửa.

“Nếu biết trước thì đã đặt gương xa hơn một chút rồi. Dù sao chỉ cần dụ nó ra ngoài, nhiệm vụ coi như hoàn thành.”

Trong câu nói này, có chút ý trách móc, anh ta cảm thấy Cố Sở suy nghĩ chưa đủ chu toàn.

Nhưng Sở Nhược Nam lại nghĩ, với sự thông minh của Cố Sở, không lý nào cô không nghĩ đến điều này. Trừ khi… Cô có ý định khác. 

Sở Nhược Nam nhìn về phía Cố Sở đang trầm tư, trong mắt lóe lên những tia sáng kỳ lạ, cùng với những cảm xúc không thể nói rõ.

“Chẳng phải vẫn còn một chiếc gương nữa sao.”

Sở Nhược Nam chậm rãi nói, dù sao cũng đã biết cách dụ đứa bé ra ngoài, nhiệm vụ này sớm muộn gì cũng có thể hoàn thành.

Điều đó có giống nhau không? Lâm Phong nghĩ, anh ta vẫn chưa làm nhiệm vụ ở phòng tập múa nữa. Nếu chiếc gương còn lại bị hỏng, chẳng phải anh ta sẽ hoàn thành ít hơn một nội quy sao, ba người trước mắt này, đúng là đứng nói chuyện không đau eo.

“Đừng có mà không biết điều, làm nhiệm vụ vốn dĩ là dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Chẳng lẽ là do chúng tôi quá dễ nói chuyện, khiến anh quên mất, 《 Mười vạn 》 chưa bao giờ là một trò chơi từ thiện à?”

Sắc mặt của Sở Nhược Nam lạnh lùng, khiến Lâm Phong vô thức thu lại sự bất mãn trên khuôn mặt.

Cô ta nói không sai, độc giả của 《 Mười vạn 》 tự g.i.ế.c nhau còn ít sao. Lâm Phong cũng không phải là người công bằng vô tư. Chỉ là thời gian này tiếp xúc, thái độ không quan tâm của Cố Sở khiến anh ta có chút tự mãn, luôn nghĩ rằng Cố Sở sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tính toán với mình.

Có lẽ trong lòng anh ta còn nghĩ, Cố Sở nên đợi mình hoàn thành nhiệm vụ phòng tập múa vào ngày mai, đợi đến ngày kia mới sử dụng tấm gương cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ tìm cô bé trong nhà vệ sinh.

Hoặc trong lòng Lâm Phong đang oán trách, Cố Sở đã đoán được tấm gương trong phòng tập múa có thể dẫn ra cô bé, tại sao không nhắc nhở anh ta trước khi thử nghiệm đêm nay. Để anh ta có thể hoàn thành nhiệm vụ bằng tấm gương khác trước khi đến 12 giờ.

Nhưng vấn đề là, Cố Sở không phải là mẹ ruột của anh, tại sao phải nghĩ nhiều như vậy. Nói đi nói lại, vẫn là anh ta có chút tự mãn, trong trò chơi này, chỉ cần không chủ động hại người, đã có thể được gọi là người tốt. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

Cố Sở vẫn nhíu mày suy nghĩ, dường như không để tâm đến những lời nói bên tai. Ngược lại Địch Lệ Bái Nhĩ cười nhạt nhìn Lâm Phong, khiến người đàn ông này cảm thấy mình bị chế giễu, xấu hổ đỏ mặt.

“Nếu thật sự là Minh Huệ, tính theo thời gian cô ta tốt nghiệp, đứa bé này, có lẽ cũng đã 8 - 9 tuổi. Nếu bé còn sống, cũng đã là một cô gái nhỏ rồi.”

Địch Lệ Bái Nhĩ có chút cảm thán nói.

Ban đầu khi nhìn thấy nhiệm vụ, cô ấy thật sự nghĩ rằng trong nhà vệ sinh là một cô bé, không ngờ đứa trẻ này chưa kịp lớn lên.

Không khí nhất thời có chút im lặng, ngay cả Lâm Phong cũng tạm thời quên đi sự xấu hổ vừa rồi.

……

Khi họ phát hiện Trương Hoa c.h.ế.t trong phòng thí nghiệm, đã là chuyện nửa giờ sau. Vì thấy Trương Hoa mãi không quay lại, Lâm Phong đề nghị đi tìm chị ta. Lúc này Trương Hoa đang nằm giữa phòng thí nghiệm, bụng bị mổ ra, mắt mở to.

Lâm Phong kinh ngạc đứng ở cửa, không dám vào.

“Sao lại thế này, Quỷ Anh trong phòng này căn bản không có lực sát thương mà?”

Địch Lệ Bái Nhĩ ngạc nhiên nói, cô ấy nghĩ rằng Trương Hoa có thể thuận lợi vượt qua cửa này, chẳng lẽ Trương Hoa đã phạm phải sai lầm c.h.ế.t chóc gì đó sao?

“Lâm Phong, có phải anh tiết lộ đề bài không?”

Cô nàng nhạy bén nghĩ đến điểm mấu chốt, và biểu cảm im lặng của Lâm Phong cũng chứng thực điều này.

“Anh nghĩ gì vậy, rõ ràng đã nói cấm gian lận!”

“Chị ta cứ đeo bám tôi dò hỏi mãi. Hơn nữa, tôi cũng đã nói rồi, nếu gian lận có thể sẽ gặp vấn đề, nhưng chị ta cứ nằng nặc nói mình không còn thời gian để hoàn thành nội quy thứ hai của sách. Chưa kể trong hai thông tin gợi ý, một cái chúng ta đã vi phạm bao nhiêu lần rồi, chẳng phải chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Phong vừa chột dạ, vừa cố gắng nói lý lẽ, tranh luận đến đỏ mặt tía tai, sợ người khác nghĩ rằng mình cố ý hại người.

Gợi ý trong sách nhiệm vụ có hai điều:

Gợi ý:

      1. Học sinh giỏi cấm gian lận

      2. Trong thời gian ở trường, mọi người phải tuân thủ nội quy của trường

Trong đó điều thứ hai, để hoàn thành quy tắc trong sách nhiệm vụ, họ đã vi phạm vô số lần, nhưng vẫn chưa thấy 《 Mười vạn 》 áp dụng hình phạt. Có lẽ chính vì điểm này, khiến Trương Hoa có tâm lý may mắn.

Bây giờ người đã chết, dù nói Trương Hoa có chút vấn đề, nhưng vẫn khiến người ta cảm thán; Nhưng điều này cũng khiến bọn họ càng cảnh giác, không dám có bất kỳ sơ suất nào nữa.

Vì Sở Nhược Nam chưa từng làm nhiệm vụ trong phòng thí nghiệm, nên đứng ở phía bên kia hành lang, không đến gần. Khi biết Trương Hoa rất có thể c.h.ế.t vì gian lận, cô ta có chút suy nghĩ. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

“Vậy nên gợi ý 1 là đúng.”

Nhưng như vậy, tại sao họ đã vi phạm quy định của trường vô số lần mà không bị trừng phạt? Gợi ý này rốt cuộc muốn nói với họ điều gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-71-noi-quy-truong-hoc-18.html.]

“Cô có nghĩ đến ý nghĩa của gợi ý thứ 2 không?”

Trên đường về ký túc xá, Sở Nhược Nam cố tình đi sau những người khác, bước chậm bên cạnh Cố Sở, nghiêm túc hỏi.

Cô ta luôn cảm thấy rằng Cố Sở dường như đã kết nối tất cả các manh mối đã biết. Hơn nữa, hôm nay cô cố tình không đặt gương ở cửa, dẫn cô bé đó ra ngoài, cũng là có ý đồ.

“Tôi có một giả thuyết.”

Nói rồi, Cố Sở dừng bước, nghiêng người, thì thầm vào tai Sở Nhược Nam.

Biểu cảm của Sở Nhược Nam từ kinh ngạc, ngưỡng mộ rồi dần dần trở lại bình tĩnh.

“Tôi sẽ giúp cô.”

Sở Nhược Nam nói chắc nịch, người phụ nữ trước mặt thực sự rất khác biệt. Cô ta nhớ lại một khuôn mặt tương tự, rõ ràng là một khuôn mặt giống nhau, nhưng lại hoàn toàn trái ngược.

Đây là ý nghĩa mà anh ấy muốn bảo vệ sao?

……

Lệnh Phương lại nghe thấy tiếng động từ phòng bên cạnh, cô bé gần như trợn mắt nhìn cái chăn đen kịt, chờ đến sáng.

Khi biết rằng trong số các sinh viên trao đổi ở phòng bên cạnh lại có một cô gái bị chuyển trường vì vi phạm quy định, em hoàn toàn sụp đổ.

“Các cậu đừng làm những việc vi phạm quy định của trường nữa, sẽ c.h.ế.t đấy. Mọi người thực sự sẽ c.h.ế.t đấy.”

Trong thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục, Lệnh Phương kéo tay Cố Sở, kéo cô đến một góc khuất.

Cô bé không biết, thực ra mấy ngày nay, Cố Sở cũng đang lặng lẽ quan sát em ấy. Lý do cô không chủ động tiếp cận là vì cô đang chờ. 

Cố Sở biết một cô gái bình thường không đủ sức chịu đựng để giữ bí mật mà bản thân biết. Đến khi không thể chịu đựng được nữa, cô bé sẽ chủ động tìm đến cô, tiết lộ mọi thứ.

“Họ chỉ chuyển trường thôi mà? Sao lại c.h.ế.t được?”

Cố Sở giả vờ không biết.

“Không phải chuyển trường, bọn họ đã nhìn thấy…”

Lệnh Phương cắn móng tay, lo lắng xem lẫn hoảng sợ nói.

“Nhìn thấy gì!”

Cố Sở tập trung tinh thần.

Hóa ra, mấy người bạn của Lệnh Phương rất gan dạ, không biết nghe từ đâu truyền thuyết về phòng 407, nên đã hẹn nhau nửa đêm đến phòng đó chơi trò gọi hồn.

Mấy cô gái cũng rủ cả Lệnh Phương, nhưng vì nhát gan, đến tối hôm đó, em ấy lại hối hận, quay trở về phòng mình.

Ngày hôm sau, người bạn thân nhất của em đến tìm, nói rằng tối hôm qua cả đám đã gặp ma. Bọn họ đã nhìn thấy nhiều hình ảnh thoáng qua ở phòng 407. Trong đó có một cảnh là chủ nhiệm học tập hồi trẻ, cầm dao, từ t.h.i t.h.ể treo trên quạt trần, mổ ra một khối thịt đẫm máu.

Sau khi mọi người quay về, đều sợ đến mức cả đêm không ngủ được. Lúc đó Lệnh Phương còn an ủi họ, có thể là do sợ hãi mà sinh ra ảo giác.

Ai ngờ đến một hôm, trong số những học sinh tham gia trò chơi gọi hồn có người biến mất. Tuy bên ngoài giải thích là chuyển trường, nhưng sau đó bạn của cô bé hoảng sợ kể rằng mỗi đêm đều có thể nhìn thấy đôi chân đung đưa dưới quạt trần trong phòng. Bạn học sinh biến mất đó rất có thể đã bị hồn ma kia g.i.ế.c chết, cậu ấy cũng sẽ sớm c.h.ế.t thôi.

Không lâu sau, tin tức bạn thân của em bị chuyển trường vì vi phạm quy định của trường đã lan truyền.

Sau đó, Lệnh Phương cũng nhìn thấy bóng ma trong phòng, cô bé nhận ra bạn thân của mình có thể không phải chuyển trường, mà thực sự đã gặp nạn.

“Có thể không phải là ma, họ có thể đã biết bí mật gì đó, bị người ta g.i.ế.c chết.”

Lệnh Phương run rẩy nói, còn người g.i.ế.c họ là ai, rõ ràng là nhân vật chính của bí mật đó.

Đúng lúc này, chủ nhiệm học tập xách cặp từ ngoài trường trở về, đi ngang qua sân trường. Lệnh Phương thấy vậy, trốn sau lưng Cố Sở, hiển nhiên là so với ma, cô bé sợ người phụ nữ này hơn. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - chỉ đăng tải tại MonkeyD>

Những lời này của em ấy đã cung cấp cho Cố Sở một thông tin mới, trước đó, kế hoạch của cô chưa từng có vị chủ nhiệm học tập này.

“Không sao đâu, cậu đừng sợ.”

Cố Sở di chuyển cơ thể, che chắn cho cô bé, sau đó cúi đầu, nghiêm túc nói với em.

“Thực ra tôi không phải là học sinh trao đổi, tôi là một cảnh sát hình sự, đến đây để điều tra các vụ học sinh c.h.ế.t mất tích bất thường. Mấy ngày nay cũng đã tìm được kha khá manh mối, thông tin bạn cung cấp rất quan trọng, sẽ giúp chúng tôi phá án. Bạn học này cứ yên tâm, tối nay, tất cả tội phạm sẽ bị trừng phạt.”

Cố Sở đặt tay lên vai đối phương, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái nhỏ.

Cô mang lại cảm giác an toàn, cực kỳ đáng tin cậy, nhất là khí chất đặc biệt mà cô đã âm thầm rèn luyện khi làm cảnh sát, khiến Lệnh Phương không thể không tin tưởng.

Thực ra, trong mắt Cố Sở, lúc này cô giống như một chị gái đang dỗ dành trẻ con; Nhưng chỉ có cách này mới có thể làm dịu tinh thần của Lệnh Phương, đứa trẻ này sắp sụp đổ rồi.

“Thật sao, vậy thì tốt quá.”

Lệnh Phương thở phào nhẹ nhõm, lúc này em ấy thực sự muốn khóc một trận, không cần suy nghĩ về những điều vô lý, chỉ cảm thấy cuối cùng mình đã an toàn.

Nhưng cuối cùng cô bé chỉ khóc nức nở vài tiếng, không thực sự khóc ra.

Em cũng đã xem một số phim cảnh sát, sợ mình lộ sơ hở, từ đó làm lộ thân phận của Cố Sở và những người khác. Vì vậy sau khi trải qua một hồi d.a.o động cảm xác, cô gái nhỏ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Cố Sở xoa đầu em, ánh mắt nhìn xa xăm, có vẻ như kế hoạch tối nay cần phải điều chỉnh một chút.

Loading...