[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 76: Ghi Chép
Cập nhật lúc: 2024-08-01 14:24:43
Lượt xem: 195
“Đều nói đi, khi người c.h.ế.t nhảy từ bậu cửa sổ tầng bốn xuống, các người đang làm gì?”
Cố Sở đi theo mấy cảnh sát trẻ đến phòng 404, tất cả những người sống trong căn nhà này đều cần phải ghi lời khai.
Cấp bậc của Cố Sở cao hơn những người đó, nhưng chỉ cần vụ án chưa được chuyển lên cơ quan cấp trên, quyền hạn của Cố Sở không thể vượt qua mấy cảnh sát này.
Vì vậy, lúc này là hai vị cảnh sát khác ghi lời khai, còn Cố Sở thì cẩn thận quan sát bố trí trong phòng và những người sống trong căn nhà này.
Bố trí của phòng 404 cơ bản giống với nhà của Cố Sở ban đầu khi mua. Diện tích không lớn, được chia thành hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh. Phòng khách và phòng ăn liền nhau, không gian không lớn, trông rất chật chội.
Trước khi bà cụ trong nhà này qua đời, nơi này chỉ có hai ông bà già sống, ông cụ năm nay 81 tuổi, bà cụ 76 tuổi. Cả hai đều không phải là những người già đi lại linh hoạt, vì vậy phòng không thể dọn dẹp sạch sẽ. Khi Cố Sở đi theo cảnh sát vào nhà, phòng khách chất đầy đồ đạc lộn xộn, gần như không có chỗ để chân.
Trong nhà có nhiều nhất là các loại thuốc và thực phẩm chức năng. Cố Sở tiện tay cầm vài cái, nhiều loại là thuốc chữa bệnh mãn tính của người già, trong đó có một loại thuốc chữa cao huyết áp. Trên bàn ăn có một vỉ chỉ còn một viên, ngày tháng còn rất mới. Trên bàn trà trong phòng khách cũng có một vỉ, trông như mới mở không lâu, nhưng vỏ thuốc đã ngả vàng. Cô nhìn ngày tháng trên vỏ, đã hết hạn một năm rưỡi rồi.
Chỗ này còn nhiều loại thuốc hết hạn tương tự, có thể vì người già đi lại không tiện, có thói quen tích trữ nhiều thuốc, nhưng do tuổi cao trí nhớ kém, thường chưa dùng hết thuốc đã mua mới; Thỉnh thoảng tìm lại, dễ dàng lấy ra những thuốc đã quên, không chú ý đến hạn sử dụng, mở ra dùng tiếp.
Ngoài những loại thuốc đặt bừa bãi, các khu vực dễ thấy như phòng khách, phòng ăn cũng không sạch sẽ. Một số vị trí khó dọn dẹp có vết bẩn rõ ràng, sàn gỗ cũ còn có vết dầu mỡ lâu năm. Lúc đi trên sàn với đôi dép nhựa, phát ra tiếng dính dính. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Từ điểm này, có vẻ như mấy đứa con của hai ông bà không quan tâm lắm đến cuộc sống của cha mẹ.
Hơn nữa, với tình trạng vệ sinh như vậy, làm sao chân của Từ Bình có thể sạch sẽ khi đi chân trần ra ban công được.
Cố Sở đặt thuốc xuống, tiếp tục quan sát môi trường trong phòng. Cô chú ý thấy, trong phòng khách trải vài cái đệm, lúc này bị đá sang một bên, đặt lộn xộn, chắc mới có người nằm ngủ trên đó.
“Không phải mẹ tôi vừa qua đời sao, chúng tôi là con cái không yên tâm để ông cụ ngủ một mình. Giường trong nhà không đủ, nên trải đệm ngủ dưới đất.”
Người nói là vợ của con trai cả nhà Bạch, Tưởng Phương Phương.
“Khi Từ Bình xảy ra chuyện, ông cụ ngủ trong phòng chính, vợ chồng con thứ hai ngủ trong phòng phụ. Chúng tôi và em gái tôi ngủ dưới đất trong phòng khách.”
Tưởng Phương Phương chỉ vào hai cái đệm bị đá sang một bên.
Cảnh sát ghi chép nhìn vị trí, nếu lúc đó Từ Bình ngủ trong phòng phụ, khi cô ra ngoài đi ra ban công, chắc chắn sẽ đi qua vị trí của ba người ngủ trong phòng khách. Phòng khách hẹp như vậy, lối đi bị hai cái đệm chắn, nếu đi qua họ, chắc chắn sẽ có động tĩnh.
“Một người sống lớn như vậy đi qua các người mà các người không phát hiện ra sao!”
Bạch Trí, con thứ hai nhà họ Bạch, rõ ràng cũng nghĩ vậy, lại một lần nữa nổi giận, chỉ vào mũi vợ chồng anh cả và chị gái, thở hổn hển, cho rằng ai trong số họ cũng có thể là hung thủ.
“Đừng có mà nói như vậy!”
Bị chỉ vào mũi buộc tội là hung thủ, hai anh em nhà họ Bạch cũng tức giận, Bạch Anh đứng phắt dậy, chỉ vào mũi em trai cãi lại.
“Tôi và anh cả không có lý do gì để hại vợ cậu cả. Cậu nói chúng tôi tranh giành gia sản, nhưng vì tiền mà g.i.ế.c người, anh em bọn tôi điên hay sao mà làm vậy? Hơn nữa, nếu thật sự vì tiền, g.i.ế.c vợ cậu làm gì, phải g.i.ế.c cậu mới đúng. Đừng nghĩ tôi học ít hơn cậu mà không biết luật thừa kế. Sau khi mẹ mất, tài sản chỉ có ba anh em chúng ta và ông già mới được chia phần.”
Bạch Anh tỏ vẻ rất ấm ức.
“Theo tôi, cậu nên nghĩ xem có phải mình đã làm em dâu chịu ấm ức không, nếu không tại sao em ấy lại muốn tự tử?”
Sự chất vấn của của chị ta cũng hợp tình hợp lý.
“Đúng vậy, nếu không phải vừa rồi có người gõ cửa, tôi và anh cả cậu vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không biết chuyện Từ Bình từ phòng khách đi ra ban công.”
Tưởng Phương Phương vội vàng bổ sung một câu, lời này khá là ẩn ý, chỉ đẩy chính mình và người chồng Bạch Dũng ra ngoài vấn đề. Họ không tỉnh, còn Bạch Anh có tỉnh hay không, bà ta không biết.
Bạch Anh vẫn chưa hiểu ẩn ý trong lời nói của Tưởng Phương Phương, chỉ gật đầu liên tục.
“Còn anh thì sao.”
Một cảnh sát trẻ tuổi vội vàng ghi chép, sau đó nhìn về phía Bạch Trí.
Vợ mình nằm ngủ bên cạnh đêm qua, khi đối phương rời giường, gã có nhận ra không?
“Giấc ngủ của tôi không ổn định, đặc biệt là từ khi trở về từ nước Mỹ, còn phải điều chỉnh múi giờ. Trước khi ngủ, tôi đã uống thuốc ngủ. Nếu không tin, anh cứ hỏi họ mà xem, vừa rồi gõ cửa phòng ầm ĩ như vậy, tôi cũng không tỉnh. Anh cả phải vào đẩy tôi dậy.”
Bạch Trí trông có vẻ mệt mỏi, về nước một chuyến thì vợ lại chết, gã vẫn chưa biết phải nói với các con rằng mẹ chúng đã mất như thế nào!
Gã buồn bã xoa mặt, vợ chồng sống với nhau mấy chục năm, dù ngày thường có cãi vã, nhưng giờ người không còn, mọi điều không tốt trước đây cũng trở thành tốt.
“Ai biết cậu có giả vờ không.”
Tưởng Phương Phương không vui vì Bạch Trí vừa nghi ngờ họ, nên lẩm bẩm một câu, tất nhiên, câu này đủ nhỏ để hai cảnh sát ghi chép nghe thấy.
“Làm sao tôi có thể nói dối về chuyện này, không tin các anh vào xem, thuốc ngủ đặt ngay trên tủ đầu giường ấy.”
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Bạch Trí tức giận hét lên, không biết nghĩ đến điều gì, biểu cảm đột nhiên thay đổi.
“Đúng rồi, trước khi ngủ, vợ tôi cũng xin tôi một viên thuốc ngủ. Cô ấy nói trong nhà vừa có người chết, bản thân hơi sợ. Tôi tận mắt nhìn cô ấy uống viên thuốc ngủ đó. Đối với người bình thường không cần thuốc để ngủ như vợ tôi, một viên thuốc đủ để cô ấy ngủ ngon đến sáng, làm sao có thể nửa đêm dậy nhảy lầu được.”
Bạch Trí nghĩ đến bằng chứng quan trọng nhất, kích động đứng dậy, nắm tay cảnh sát.
“Vợ tôi tuyệt đối không tự tử, các anh nhất định phải điều tra rõ ràng. Đúng rồi, tôi và vợ đều là công dân Mỹ, chuyện này không giải quyết tốt, sẽ trở thành tranh chấp quốc tế. Các anh nhất định phải tận tâm tận lực, để người giỏi nhất của cảnh sát điều tra vụ án này.”
Bạch Trí ra nước ngoài quá lâu, vẫn nghĩ rằng trong nước phát triển không tốt, nước Mỹ cao cấp hơn, vô thức thể hiện thái độ công dân Mỹ cao hơn một bậc.
Không ngờ lời vừa dứt, biểu cảm của hai vị cảnh sát trẻ liền nhạt đi nhiều.
“Em ba nói chuyện thú vị thật, làm như cảnh sát nhân dân trong nước không điều tra kỹ vụ án của người mình vậy. Sao, công dân Mỹ thì cao hơn một bậc à?”
Bạch Dũng không vui nói.
“Đúng vậy, chúng tôi đối với mỗi vụ án đều tận tâm tận lực.”
Một cảnh sát phụ họa.
“Anh là chồng của người c.h.ế.t đúng không, có đồng ý cho chúng tôi giải phẫu tử thi không?”
Manh mối vừa được chồng người c.h.ế.t cung cấp rất quan trọng, trong tình huống bình thường, một người uống thuốc ngủ, sẽ chạy ra ban công nhảy lầu tự tử sao?
Hơn nữa, khi họ ở dưới lầu đã tiến hành đo đạc đơn giản, từ vị trí cửa sổ và khoảng cách t.h.i t.h.ể rơi xuống, t.h.i t.h.ể rơi xuống có một lực gia tốc. Điều này cho thấy nạn nhân không phải vô tình rơi xuống, hoặc là tự mình nhảy, hoặc có người thứ hai đẩy xuống. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
“Tôi, tôi đồng ý!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-76-ghi-chep.html.]
Bạch Trí cắn răng nói, dù sao chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.
“Đúng rồi, lúc xảy ra chuyện, ông cụ đang làm gì vậy?”
Mặc dù không nghĩ rằng một ông lão 81 tuổi, chân tay không tiện, hầu hết thời gian đều phải ngồi xe lăn có thể đẩy một phụ nữ trung niên từ ban công tầng 4 xuống, nhưng theo lệ vẫn phải hỏi một chút.
Ông cụ mặc đồ ngủ, tóc bạc trắng, ngơ ngác, bị con gái bên cạnh đẩy một cái mới phản ứng lại.
“Tôi, tôi… tôi đang ngủ…”
Ông cúi đầu nhìn đầu gối của mình, hai tay đặt trên đùi không ngừng run rẩy, đây cũng là bệnh cũ rồi, vẫn luôn không cầm chắc được đồ vật.
Trước đây còn có bã lão tương đối khỏe mạnh đút cơm cho ông, bây giờ bà c.h.ế.t rồi, bữa trưa và bữa tối đều tự mình cầm bát ăn. Nhiều lúc còn không cẩn thận làm vỡ một cái bát, cháo bên trong đổ ra khắp nơi, khiến con cái trách mắng một trận.
Ánh mắt của ông cụ chuyển sang bức ảnh đen trắng treo trong phòng khách. Bà lão trong ảnh cười dịu dàng đoan trang, đôi mắt kia, đen trắng rõ ràng, như đang nhìn người đối diện.
Tay ông run rẩy, lại cúi đầu xuống.
“Thật là kỳ lạ, ngoài việc tự nhảy xuống, nếu không ai đẩy em ấy xuống cũng sẽ có chút động tĩnh, không lý nào mấy người trong phòng khách đều ngủ say như vậy.”
Bạch Anh thì thầm một câu.
“Nhưng ban ngày cũng không thấy em dâu có gì bất thường, ngược lại, lúc tranh giành nhà cửa, còn hung dữ hơn cả thằng ba. Loại phụ nữ này cũng dám c.h.ế.t à? Chẳng lẽ mẹ không hài lòng với con dâu bất hiếu này, biến thành ma kéo người đi?”
Nói rồi, chị ta cũng liếc nhìn di ảnh của bà cụ, sau đó rùng mình.
“Thật đáng sợ.”
Bạch Anh vỗ ngực, suy nghĩ xem có nên về nhà mình ở không, dù sao chị cũng không phải là đứa con gái hiếu thảo gì.
Bản ghi chép tối nay cũng chỉ đến đây, khu vực gần hiện trường đã bị dây vàng chặn lại, t.h.i t.h.ể cũng đã được đưa đến phòng pháp y. Ngày mai cảnh sát sẽ đến hiện trường làm một cuộc điều tra chi tiết hơn, lúc đó có thể cần gia đình phối hợp điều tra. Vì vậy trước khi rời đi, cảnh sát cũng nhắc nhở họ, thời gian này tốt nhất không nên rời khỏi Tân Thành, sẵn sàng phối hợp với giấy triệu tập.
Khi rời đi, Cố Sở nhặt một tờ tiền giấy bị Cố Đỗ Đỗ xé rách chơi đùa từ lâu.
“Đây là mấy người mua từ cửa hàng hương nến về sao?”
Trong phòng khách rải rác không ít giấy vàng hình đồng tiền, giống hệt như những tờ xuất hiện trong nhà Cố Sở.
“Thứ xui xẻo như vậy sao lại rải khắp nơi, chị dâu, chị không chú ý quá rồi.”
Bạch Anh cau mày lấy tờ tiền giấy từ tay Cố Sở, lúc này mới chú ý thấy, trong phòng khách rải rác mười mấy tờ.
“Tôi không có việc gì thì đụng vào thứ đó làm gì.”
Tưởng Phương Phương trừng mắt nhìn em chồng.
“Đây cũng không phải là người nhà chúng tôi mua, có thể là người thân bạn bè mấy ngày nay đến viếng vòng hoa mang đến. Tôi nhớ hôm qua trong hành lang cũng rải không ít.”
Nói rồi, Tưởng Phương Phương đi ra ban công lấy chổi vào, chuẩn bị quét hết những tờ tiền giấy rải rác trong nhà đi. Nơi này liên tiếp có hai người chết, nếu không phải vì bây giờ đã quá muộn, bà ta đã muốn về nhà mình rồi.
Cố Sở lại nhìn mấy căn phòng đóng kín, tiếc là không cảm nhận được gì, Cố Đỗ Đỗ cũng chỉ bám lấy chân cô. Trông rất ngoan ngoãn yên tĩnh, chắc cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hồn ma khác trong căn phòng này.
“Tôi khuyên mọi người mấy ngày này tốt nhất không nên ở trong căn nhà này.”
Cố Sở thân thiện nhắc nhở, “Tốt nhất là đưa ông cụ ra ngoài ở cùng.”
Cô không thể ép họ quyết định, nghe hay không là việc của họ.
“Biết rồi biết rồi.”
Anh cả Bạch qua loa đáp vài câu, sau đó tiễn Cố Sở và hai cảnh sát khác ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
“Hay là chúng ta đưa bố về nhà ở một thời gian?”
Sau khi cảnh sát rời đi, Bạch Trí ngồi trong phòng khách ngẩn người, gã vẫn chưa vượt qua nỗi đau mất vợ.
Tuy những người khác cũng bị hoảng sợ, nhưng đối mặt với một người em dâu chỉ gặp vài lần trong mấy chục năm, tình cảm thật sự không bằng bạn bè xa lạ.
Bạch Dũng và vợ trốn trong bếp nói chuyện thì thầm.
……
“Ông cụ vẫn cần người chăm sóc, anh lại bắt tôi hầu hạ lão tổ tông này à?”
Tưởng Phương Phương không vui, “Trong nhà con cháu đã đủ để tôi lo rồi, đàn ông mấy người chỉ biết làm giơ tay năm ngón thôi, chỉ biết gây rắc rối cho chúng tôi.”
“Đây không phải là vì phần của bố sao, chẳng lẽ em muốn để thằng ba hay hoặc con bé hai mang ông cụ đi à? Đến lúc đó họ nói vài câu lừa gạt, để ông cụ mơ hồ ký cái di chúc gì đó, tiền của chúng ta chẳng phải sẽ mất sao.”
Bạch Dũng tức giận, bình thường vợ mình rất thông minh, sao trong chuyện này lại hồ đồ như vậy.
Nếu không thì tại sao tối nay ba anh em họ đều ở lại căn phòng này không chịu rời đi. Vợ chồng em ba rõ ràng rất ghét điều kiện sống ở đây, cũng không nói muốn đi khách sạn. Chẳng phải là sợ người khác gần ông cụ hơn, chiếm ưu thế sao.
“Anh nói đúng!”
Tưởng Phương Phương vỗ tay, vừa định cười thì bị Bạch Dũng bịt miệng.
“Đúng đúng đúng, kín đáo thôi, đừng để 2 người kia phát hiện. Em nghĩ bọn họ tạm thời không quan tâm đến căn nhà này, nhưng con bé hai cực kỳ tinh ranh, chúng ta phải đề phòng nó.”
Tưởng Phương Phương hạ giọng, tỏ ý đã hiểu.
Nửa tiếng sau, những người đã cãi nhau cả ngày cũng không chịu nổi nữa.
Bạch Trí không muốn ngủ, ngồi trong phòng khách hút thuốc. Bạch Anh chạy vào phòng ông cụ trải chiếu ngủ. Phòng ngủ còn lại đương nhiên bị vợ chồng Bạch Dũng chiếm.
Căn nhà lại trở nên yên tĩnh, Bạch Trí không biết đã hút bao nhiêu điếu thuốc, phòng khách đầy khói, mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc. Rõ ràng t.h.u.ố.c lá là thứ kích thích thần kinh, nhưng dần dần, Bạch Trí lại cảm thấy buồn ngủ, nằm gục trên ghế sofa.
Cửa sổ mở hé thổi vào vài tờ tiền vàng.
“Két——” Cửa phòng ngủ mở ra.
Tưởng Phương Phương nhắm mắt bước ra khỏi phòng, bước chân có chút lảo đảo. Nhìn kỹ xuống, mũi chân đối phương chạm đất, gót chân như đang giẫm lên thứ gì đó, nhón chân chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.