[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 77: Gặp Nạn
Cập nhật lúc: 2024-08-01 23:30:22
Lượt xem: 210
Phòng vệ sinh của căn hộ 404 có diện tích rất nhỏ. Những năm trước đây, việc thiết kế phòng vệ sinh không chú trọng đến việc phân chia khu vực khô và ướt. Trong căn phòng nhỏ chưa đến 5m2, có một bồn rửa mặt chỉ đủ chỗ cho một người đứng sử dụng, và bồn cầu nằm sát ngay bên đó.
Chiếc bồn cầu này đã có hơn mười năm tuổi, trên đó có nhiều vết ố vàng lâu năm không thể tẩy rửa được. Chức năng xả nước của nó cũng đã hỏng và không thể sửa chữa. Vì vậy dưới bồn rửa mặt còn đặt một chiếc xô nhựa màu đỏ, bên trong chứa nước thải sinh hoạt, được tích trữ để xả bồn cầu.
Phòng vệ sinh không có khu vực tắm riêng biệt, chỉ có một thanh trượt trên trần nhà để treo rèm chống nước làm vách ngăn. Chiếc rèm này không biết đã được thay từ khi nào, trong phòng vệ sinh ẩm ướt, rèm thường bị kéo lại khi còn ướt, hơi nước không thể thoát ra, dần dần tạo ra nhiều vết mốc màu đen xám, trông rất bẩn thỉu.
Ngoài những thiết bị cơ bản này, nơi chật hẹp này còn có một chiếc ghế nhỏ, một cây lau nhà và một xô đựng cây lau nhà. Trên tường gần cửa có dán vài hàng móc treo, trên đó treo bảy tám chiếc khăn lớn nhỏ, làm cho không gian đã nhỏ hẹp càng trở nên chật chội hơn. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Bình thường, Tưởng Phương Phương rất ghét nhà vệ sinh của căn hộ này. Bà ta cảm thấy người già rất bẩn thỉu, điển hình là cha mẹ chồng của bà ta, biến một căn nhà tốt thành bãi rác, trong đó nhà vệ sinh là nơi kinh tởm nhất. Thỉnh thoảng đến đây ăn cơm, Tưởng Phương Phương thà đi vệ sinh công cộng gần đó còn hơn là giải quyết nhu cầu trong nhà vệ sinh này.
Nhưng lúc này, Tưởng Phương Phương lại đi chân trần vào nơi mà mình luôn tránh xa.
Bà lão Trác Phương của căn hộ 404 đã qua đời trong căn phòng này vào đêm trước đó. Có thể là do trượt chân khi đi lại và không kịp bám vào vật gì để đỡ. Khi ngã, đầu bà cụ đập thẳng vào bồn cầu sứ nhô lên, sau đó lại ngã mạnh xuống sàn.
Hai cú va đập mạnh khiến bà bị xuất huyết nội sọ nghiêm trọng. Trong tình trạng không được cấp cứu kịp thời, khi chồng bà là Bạch Ái Xuân thức dậy phát hiện thì cơ thể bà đã lạnh ngắt.
Thi thể của Trác Phương đã được nhân viên nhà tang lễ mang đi, cảnh sát khu vực cũng đã đến hiện trường, chụp ảnh lưu chứng, xác định bà cụ tử vong do tai nạn. Sau đó, những người khác trong nhà họ Bạch đã dọn dẹp sơ qua nhà vệ sinh, thực ra chỉ là dùng nước rửa sạch những vết m.á.u b.ắ.n lên bồn cầu, sàn nhà và tường xung quanh.
Do miệng ống thoát nước bị tắc bởi nhiều tóc, nên nước thấm xuống rất chậm. Đi dép vào thì không sao, nhưng lúc này, Tưởng Phương Phương nhón chân bước vào, lòng bàn chân trước bị ngâm trong nước bẩn.
Bà ta đứng trước bồn rửa mặt, trên tường có đóng một cái đinh, treo một chiếc gương nhựa màu đỏ.
Nếu là bình thường, Tưởng Phương Phương đã nhăn mặt buồn nôn. Nhưng hiện tại, đối phương như một con rối, đứng trước gương, từ từ mở mắt. Ánh mắt trong gương đờ đẫn vô hồn.
Nếu lúc này có người thứ hai ở đây, sẽ thấy một cảnh tượng đáng sợ.
Trong gương, phía sau Tưởng Phương Phương, có một người thấp hơn bà ta một chút, thò nửa đầu ra từ sau lưng.
Ngay trên vai trái, phía trên cổ bên trái, lộ ra nửa khuôn mặt.
Mái tóc hoa râm rối bù và đôi mắt đục ngầu đầy oán hận!
“Rầm——”
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Tưởng Phương Phương giơ tay trái lên, đặt lên má mình, giây tiếp theo, tự mình đập mạnh vào tường.
Cú đập không hề nương tay, phát đầu tiên đã làm gãy móc nhựa treo khăn bên cạnh, mặt cắt gãy làm rách má và đầu bà ta nhiều vết.
“Rầm——”
Cú đập thứ hai còn mạnh hơn, những móc nhựa dính chặt vào tường đ.â.m vào đầu Tưởng Phương Phương, khi xuyên qua, đầu móc còn dính một ít thịt. Dường như bà ta không cảm thấy đau, tiếp tục đập đầu vào tường lần thứ ba, thứ tư… như muốn đập nát cả não mình.
Trong gương, nửa khuôn mặt phía sau lộ ra vẻ hài lòng.
……
Cố Sở từ 404 trở về, nhìn thấy Cố Đỗ Đỗ bẩn thỉu, cô nảy ra ý định muốn tắm rửa cho nó, chỉnh trang lại một chút.
Đáng tiếc là, những thứ trong hiện thực dường như không thể tiếp xúc với Cố Đỗ Đỗ, vì vậy cô bận rộn cả buổi mà Cố Đỗ Đỗ vẫn giữ nguyên vẻ bẩn thỉu ban đầu.
Thực ra Cố Sở cũng đoán được kết quả này, vì trước đó Cố Đỗ Đỗ đã nằm trên giường của cô, nhưng những thứ trên người nó không hề dính vào ga trải giường.
Hiện tại, có vẻ như thứ duy nhất có thể tiếp xúc với nó là chính cô.
Nhưng điều này không có nghĩa là Cố Đỗ Đỗ không thể gây ảnh hưởng đến thế giới hiện tại, Cố Sở cảm thấy mình cần tiếp tục quan sát thêm. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
“không tính quay về à?”
Cố Sở nhìn con quỷ nhỏ đang theo sát cô muốn ra ngoài, bất đắc dĩ hỏi.
Cố Đỗ Đỗ: …
Nghiêng đầu, chị gái đang nói gì vậy, bé không hiểu.
“Thôi, muốn theo thì theo đi.”
Cố Sở nhìn đồng hồ trên tường, đã gần một tiếng kể từ khi cô rời khỏi phòng 404, cô quyết định xuống kiểm tra lần nữa.
Câu này Cố Đỗ Đỗ lại hiểu, vui vẻ ôm lấy chân Cố Sở, lười biếng không muốn tự đi.
Hành lang rất yên tĩnh, những người trước đó xem náo nhiệt đã trở về phòng của mình. Hơn nữa vừa có người nhảy lầu chết, không ai dám nửa đêm xuất hiện ở tòa nhà đã có người chết.
Cố Sở thuận lợi đến tầng 4, số 404 được sơn bằng sơn trắng pha chút chất phát quang, trong môi trường mờ tối phát ra ánh sáng xanh nhạt, tạo ra một bầu không khí đáng sợ.
Cố Sở giơ tay gõ cửa, khi mu bàn tay chạm vào bề mặt cửa, cảm giác lạnh lẽo rợn người lan từ da đến khuỷu tay, như đang chạm vào một khối băng vừa lấy ra từ kho lạnh.
Trực giác mách bảo Cố Sở rằng bên trong đã xảy ra chuyện.
Cô đoán rằng người trong phòng này chắc chắn không làm theo lời khuyên của cô trước đó, đi tìm vài phòng trọ gần đó để tạm trú.
Cô gõ cửa mạnh và dồn dập hơn, cả hành lang vang lên tiếng gõ cửa, nhưng Bạch Trí, người chỉ cách một bức tường, nằm trên ghế sofa, không có dấu hiệu tỉnh dậy. Chưa kể đến Bạch Ái Xuân và những người khác đang ngủ trong phòng trong.
Toàn bộ 404 dường như bị tách ra khỏi không gian ban đầu, những người bên trong đều bị một sức mạnh vô hình kiểm soát tâm trí, rơi vào cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.
“Thả ra trước đã.”
Cố Sở nói với tiểu quỷ đang ôm chân mình, sau đó nhanh chóng chuyển đổi huyết thống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-77-gap-nan.html.]
“Vút” một tiếng, Cố Đỗ Đỗ vốn còn đang dính lấy cô liền ngoan ngoãn trốn vào góc, rụt rè nhìn cô.
Cố Sở sau khi chuyển đổi huyết thống thứ hai thì ngoại hình không khác trước là mấy, chỉ có đôi mắt đỏ hơn, da trắng hơn và các đường nét cơ bắp mượt mà hơn. Chỉ có bản thân Cố Sở mới biết, sau khi kích hoạt, cảm giác tràn đầy sức mạnh như thế nào.
Cô lùi lại vài bước, sau đó lao tới, nhấc chân lên, không chút do dự đá mạnh vào cửa phòng 404, rõ ràng là cửa gỗ nhưng khi chân và cửa va chạm lại phát ra âm thanh kim loại gãy.
Cú đá đầu tiên, cửa lập tức bị đá thủng một lỗ lớn, Cố Sở đưa tay mở cửa từ bên trong.
Ngay khi cửa mở, khí trường kỳ lạ của 404 bị phá vỡ, Bạch Trí đang ngủ trong phòng khách từ từ tỉnh dậy.
“Chuyện gì vậy? Cô, cô không phải là cái người đó sao, cảnh sát sống trên tầng sao, sao cô lại phá cửa nhà chúng tôi!”
Tiếng la lớn của Bạch Trí cũng đánh thức mấy người anh em đang ngủ trong hai phòng bên trong.
Gã tiến lên định ngăn cản Cố Sở, nhưng tốc độ của Cố Sở nhanh hơn, cảm nhận được hơi thở truyền từ cơ thể, Cố Sở nhanh chóng bước tới nhà vệ sinh ở góc.
Lúc này cửa nhà vệ sinh đang mở.
Bên trong có hai “người”.
Một người là Tưởng Phương Phương với nửa đầu đã m.á.u thịt lẫn lộn, còn một người đứng sau lưng, thấp hơn Tưởng Phương Phương nửa cái đầu.
Đó là một bà lão với khuôn mặt đầy nếp nhăn, thân hình gầy gò, má hóp làm lộ rõ gò má, da xanh xao, môi tím tái, và hốc mắt lõm sâu chứa những con ngươi đục ngầu.
Cố Sở đã gặp đối phương nhiều lần, trong hành lang của tòa nhà này.
Lần gần đây nhất là trong bức ảnh, bức ảnh đen trắng treo trên tường phòng khách của căn hộ 404.
Nghe thấy tiếng động, đầu bà lão quay 90 độ, ánh mắt nhìn Cố Sở đầy oán hận, không còn chút nhân tính.
Bà cụ đứng trong phòng tắm, sát bên cạnh Tưởng Phương Phương.
Bà nắm chặt cánh tay của Tưởng Phương Phương, móng tay gần như cắm vào da thịt của người kia. Trong khi gót chân của Tưởng Phương Phương đạp lên mu bàn chân của bà lão, trông giống như đang đi nhón chân.
Cố Sở hạ tầm nhìn xuống, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Từ Bình rõ ràng nhảy lầu bằng chân trần, nhưng phần lớn lòng bàn chân lại sạch sẽ.
Ánh mắt hai người tưởng chừng như kéo dài rất lâu, nhưng thực tế chỉ qua một thoáng. Trong khoảnh khắc cô xuất hiện, lệ quỷ sau lưng Tưởng Phương Phương đã biến mất, nhanh đến mức cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của Cố Sở. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Bạch Trí, người theo sát Cố Sở, thậm chí còn không nhìn thấy gì.
Vì không còn chỗ dựa, cơ thể Tưởng Phương Phương mềm nhũn, ngay trước khi ngã mạnh xuống đất, Cố Sở đã vội vàng ôm lấy người.
“Gọi 120 ngay đi.”
Cố Sở hét lên với Bạch Trí, người đã bị dọa đến ngẩn ngơ.
“Chuyện, chuyện gì vậy!”
Bạch Trí hoàn toàn bối rối, Cố Sở hét lên như vậy mà gã vẫn chưa phản ứng kịp.
Tại sao chị dâu lại trở nên như vậy, ở trong nhà vệ sinh tự đập nát nửa khuôn mặt của mình. Gã không phải là kẻ ngốc, biết rằng vết thương như vậy rõ ràng không phải do vô tình ngã mà có thể gây ra.
Bạch Trí cũng không nghi ngờ Cố Sở, vì chính gã đã tận mắt thấy cô đập cửa nhà họ, sau đó chạy vào nhà vệ sinh và phát hiện Tưởng Phương Phương đã bị thương nặng.
Lúc này, gã nghĩ về vợ mình, mọi thứ dường như trùng khớp.
“Phương Phương! Phương Phương!”
“Ôi trời ơi, sao lại thế này!”
Anh em Bạch Dũng và Bạch Anh cũng nghe thấy tiếng động, vội vàng thức dậy rồi chạy đến ngoài phòng.
Thấy vợ mình đầy m.á.u trong vòng tay của Cố Sở, Bạch Dũng loạng choạng đẩy em trai ra và lao đến bên Cố Sở.
“Báo cảnh sát! Nhanh báo cảnh sát, không không, gọi 120 trước, nhanh lên, gọi ngay đi!”
Tiếng hét của Bạch Dũng cuối cùng cũng khiến Bạch Trí tỉnh táo lại một chút. Gã cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn, chạy vào phòng khách, cầm điện thoại trên bàn trà và gọi cấp cứu.
Khi cuộc gọi kết thúc, gã không kìm được mà nhìn vào hai bức ảnh treo trong phòng khách. Trong một bức ảnh đen trắng, bà lão cười hiền từ, nhưng Bạch Trí vẫn không khỏi rùng mình.
“Không, không thể nào.”
Gã lẩm bẩm, nhưng cũng không dám nhìn vào đôi mắt đó nữa, như thể đang chạy trốn, rời khỏi phòng khách và chạy đến nhà vệ sinh nơi có nhiều người.
Trong khoảnh khắc Bạch Trí quay lưng lại, khuôn mặt trong bức ảnh dường như đã động đậy, nhưng cũng có vẻ như không có gì xảy ra.
……
Tưởng Phương Phương được đưa vào phòng cấp cứu, tình trạng của bà ta rất nguy kịch, may mắn là được đưa đến kịp thời nên vẫn còn hy vọng cứu chữa.
Bạch Ái Xuân đã lớn tuổi, được một tình nguyện viên của khu chăm sóc, ở lại nhà, còn các anh chị em khác của nhà họ Bạch đều tụ tập bên ngoài phòng cấp cứu.
Ngoài đám người họ, cảnh sát đã lấy lời khai ngày hôm qua cũng có mặt.
Sau vụ của Từ Bình, chỉ vài giờ sau lại xảy ra một vụ thương tích nữa, rõ ràng nhà họ Bạch đang đối mặt với một vụ án không nhỏ.
Hơn nữa, theo những manh mối hiện có, đây không chỉ là một vụ án nhỏ mà còn là một vụ án kỳ lạ vô lý.
Điều khiến các cảnh sát không hiểu hơn nữa là vai trò của Cố Sở ở đây, tại sao cô lại phát hiện ra việc Tưởng Phương Phương có thể gặp nguy hiểm sớm hơn cả Bạch Trí, người đang ở trong phòng khách lúc đó.