Vợ Ngốc - Chương 11: Ghen
Cập nhật lúc: 2025-01-17 08:38:59
Lượt xem: 40
"Không đâu cậu! Bà chủ đã nói rằng nếu cậu kêu họ trở về thì không phải gọi, cứ để cho hai người họ đi chơi với nhau đi. Cho nên, tôi không thể làm theo lời của cậu được."
Nữ giúp việc kia thậm chí còn vô cùng ung dung chẳng hề sợ hãi khi cãi lại cậu chủ nhà mình. Ai bảo cô có bà chủ chống lưng ở đằng sau chứ, bây giờ có là Sở Duật cũng chẳng làm gì được cô đâu. Cậu chủ à, xem ra cậu chẳng còn vị trí gì ở trong nhà nữa rồi!
Sở Duật khuôn mặt đen kịt vặn vẹo cực kỳ khó coi. Vậy mà dám không nghe lời anh, thật là làm cho anh tức c.h.ế.t đi được mà.
Được!
Mấy người được lắm!
Dám không nghe lời tôi!
Để cho Hướng Thanh Y đi cùng mẹ anh thì không sao, nhưng đi với tên Hàn Thiên Lỗi kia thì anh cực kỳ không yên tâm. Hàn Thiên Lỗi vốn là em họ của anh, chỉ là từ nhỏ hai người lúc nào cũng đấu đá lẫn nhau. Chính xác là Hàn Thiên Lỗi đó lúc nào cũng muốn ganh đua với anh, chỉ cần Sở Duật thích gì, thằng nhóc đó đều muốn có cho bằng được.
Mấy món đồ anh thích đều bị thằng nhóc đó cướp mất đi, mẹ anh mỗi lần đều bảo anh rằng đó là em, Sở Duật phải nhường nhịn nó. Nhưng càng nhường nhịn thằng nhóc đó lại càng lên nước, nó hết lần này đến lần khác đòi đồ của anh. Đặc biệt, có một lần, Hàn Thiên Lỗi đó còn làm hỏng mất cả một bộ sưu tập tem của anh khiến cho Sở Duật tức muốn đánh cho nó một trận nhưng lại không thể làm gì được.
Từ đó, Sở Duật vô cùng căm ghét thằng nhóc tên Hàn Thiên Lỗi đó!
Tưởng rằng nó lớn rồi, không muốn làm phiền anh nữa, nhưng ai ngờ tên nhóc thối đó vẫn muốn đến đây giật đồ của anh nữa chứ. Đã thế còn đưa cô ngốc nhà anh đi đâu rồi nữa! Sở Duật chỉ sợ cô vợ ngây thơ kia của mình bị người ta dụ dỗ đem bán đi lúc nào không hay thì c.h.ế.t dở rồi.
Khuôn mặt của Sở Duật lúc này cực kỳ buồn cười, ngay cả người giúp việc phía trước cũng phải bật cười thành tiếng. Cô đã cố gắng nhịn cười rồi nhưng vẫn không nhịn nổi khi nhìn thấy vẻ mặt của cậu chủ nhà mình như vậy.
Sở Duật hung hăng lườm người giúp việc đó một cái: "Vậy bọn họ đi đâu cô có biết hay không? Mau cho tôi địa điểm, tôi sẽ tự đi đón người về." Người đàn ông này đang tràn ngập sự ghen tức ở trong bụng của mình.
Người giúp việc kia khẽ lắc đầu cố gắng nhịn cười: "Cậu chủ, cái này thì tôi không biết rồi. Tôi chỉ biết cậu Hàn đến đây đưa cô chủ đi thôi, còn về việc họ đi đâu thì tôi chịu. Mà cho dù tôi có biết thì phu nhân cũng không cho tôi nói ra đâu. Bà ấy bây giờ đang cấm cậu bén mảng đến hai người họ mà."
Ừ thì người giúp việc này đang cố tình đổ thêm dầu vào lửa đây mà!
Sở Duật đã tức lại càng thêm tức, anh thật chẳng hiểu nổi mẹ anh nghĩ cái gì thế không biết. Đó rõ ràng là vợ của con trai bà mà, nhưng bà lại đưa con dâu mình cho người khác như thế, không biết thương con trai mình hay gì? Ôi đúng là muốn làm anh phát điên lên!
Người nào đó hết lời để nói, cũng chẳng hỏi thêm được gì từ phía của nữ giúp việc kia, Sở Duật chỉ có thể đen mặt đi ra phòng khách chờ.
Lyly
Được!
Mấy người không nói thì tôi đứng đây chờ, xem mấy người làm gì được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-ngoc/chuong-11-ghen.html.]
Sở Duật không ngừng đi qua đi lại ở trong phòng khách, mắt thì liên tục nhìn ra bên ngoài xem Hàn Thiên Lỗi kia đã đưa Hướng Thanh Y về hay chưa. Nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy có người về. Đã chiều rồi còn không biết trở về nhà hay sao? Ham chơi đến mức đấy cơ à?
Người nào đó đến nước này vẫn không chịu thừa nhận là mình đang ghen tức với người đàn ông tên Hàn Thiên Lỗi kia.
Lúc này, có người trở về.
Nhưng người đó không phải là Hướng Thanh Y mà là mẹ của anh, Sở phu nhân. Thấy mẹ mình trở về, Sở Duật cố gắng tỏ ra điềm tĩnh lạnh lùng hỏi: "Mẹ, Hàn Thiên Lỗi đưa đứa ngốc kia đi đâu rồi, mau bảo bọn họ về nhà đi!" Ngoài mặt thì bình tĩnh vậy thôi chứ bây giờ ở trong lòng của người nào đó đang không ngừng gào thét mất hết bình tĩnh rồi.
Sở phu nhân chẳng thèm quan tâm đến mấy câu hỏi kia của con trai mình, bà liếc nhìn thằng nhóc thối này một cái: "Mẹ tưởng mày chỉ biết công việc thôi mà, hôm nay mày cũng biết đường trở về nhà à? Mẹ còn tưởng mày quên mất ở nhà mày vẫn còn một người vợ rồi cơ chứ?"
Sở Duật liền câm nín!
Người đàn ông nào đó gãi gãi đầu, vẻ mặt bất lực: "Mẹ muốn mắng con thì để chuyện đó ra đằng sau đi, nhưng mẹ sao lại có thể để thằng nhóc Hàn Thiên Lỗi kia đưa vợ con đi chơi được. Mẹ biết con không ưa nó mà." Chẳng lẽ bà muốn mất con dâu thì mới vừa lòng hay gì đây?
"Mày không thích Thiên Lỗi thì đó là chuyện của mày chứ. Đâu có liên quan gì đến ai đâu." Sở phu nhân làm ra vẻ không quan tâm đến mấy lời của con trai mình cho lắm: "Với cả Thiên Lỗi đến đây thấy con bé Thanh Y cô đơn một mình ở nhà nên mới muốn đưa con bé đi chơi cho khuây khoả thôi mà. Sở Duật, mày làm gì mà căng vậy?"
Haizz, đứa con dâu đáng thương của bà lại vớ phải đứa con trai chẳng khác gì khúc gỗ như thế này, trông thật là đau lòng. Mấy ngày nay con bé nó cứ lủi thủi một mình, bà thương con bé lắm, nhưng đứa con trai đần độn của bà lại chẳng thèm quan tâm gì đến.
Sở Duật vò đầu bứt tai: "Mẹ à, nhưng đó là vợ của con đó. Mẹ để Hàn Thiên Lỗi đưa cô ngốc ấy đi như thế lỡ như bị lừa mất thì phải làm sao? Mẹ thích cô con dâu đó như thế mà chấp nhận tặng cho người khác à?"
"Thế thì kệ chứ! Chỉ cần Y Y vui là được! Còn hơn để con bé ngày ngày ở bên cạnh một đứa như con vậy, phí tuổi xuân con gái nhà người ta lắm!" Sở phu nhân mặc kệ thằng con trai đang ghen lồng lộn kia nhưng vẫn chẳng biết gì mà đi thẳng vào bên trong.
Sở Duật ai oán nhìn mẹ mình, đây chính là mẹ ruột của anh đấy à?
Khi Hàn Thiên Lỗi đưa Hướng Thanh Y trở về nhà đã là lúc trời tối muộn. Thấy hai người họ trở về nhà, người nào đó liền đen mặt chạy đến lôi Hướng Thanh Y đang dính sát người của Hàn Thiên Lỗi về phía của mình, trong lòng không khỏi hậm hực. Hướng Thanh Y đang vui vẻ bị Sở Duật lườm cho sợ luôn không nói được gì cả.
Sở Duật lườm thằng nhóc mới hai mốt tuổi đầu kia một cái: "Mày đưa vợ anh đi lung tung ở đâu vậy, lỡ như lạc đường thì làm sao? Cảnh cáo mày không được tới gần vợ anh nửa bước, nếu không anh đánh gãy chân mày." Người nào đó giữ lấy Hướng Thanh Y nhắm thể hiện chủ quyền.
"Nhưng em thấy cô ấy ở nhà một mình nên mới đưa ra ngoài chơi thôi mà. Rõ ràng là anh bỏ mặc vợ mình không lo giờ trách em làm cái gì." Hàn Thiên Lỗi trả treo nhìn ông anh họ của mình, cậu còn chẳng hề sợ một chút nào cả. Rõ ràng lỗi là của mình nhưng lại muốn đổ cho người khác.
Mặt của Sở Duật lại càng đen lại: "Anh có lạnh nhạt như thế nào thì đây cũng là vợ anh, chú mày đừng có đến gần cô ấy như thế. Không phải nhân cơ hội là đầu óc của cô ngốc này không được bình thường nên muốn dụ dỗ vợ anh đâu đấy. Nếu chú mày dám làm thế anh sẽ không bỏ qua đâu."
Thế mà Hàn Thiên Lỗi vẫn cười cười: "Em sẽ không làm chuyện lén lút như thế đâu. Nhưng anh trai à, em thích vợ của anh mất rồi, nếu anh không cần cô ấy thì nhường lại cho em đi!"