Vợ Ngốc - Chương 17: Cái giá phải trả
Cập nhật lúc: 2025-01-17 08:41:56
Lượt xem: 17
Gã đàn ông kia ngay lập tức cười ha hả: "Tao nói cho mày biết, tao chính là Đường Diệc Minh, con trai của Đường Diệc Phong đấy. Sao nào, sợ rồi chứ? Sợ rồi mau thả ông đây ra, không ông đây sẽ cho mày thân bại danh liệt."
Trước sự đe dọa của gã đàn ông tên Đường Diệc Minh kia, Sở Duật vẫn tỏ ra lạnh lùng như cũ, thậm chí còn làm ra vẻ thách thức với tên khốn kia: "Ồ, thì ra mày chính là con trai của Đường Diệc Phong. Tao còn tưởng mày có quyền cao chức trọng như thế nào, hóa ra là mày có cha mày chống lưng ở đằng sau nên mới ngông cuồng ngạo mạn như vậy à?" Lời của Sở Duật pha một chút giễu cợt, anh ôm lấy Hướng Thanh Y đang run rẩy ở trong lòng mình, khóe môi bất giác cong lên nhìn về phía của Đường Diệc Minh.
Tưởng ai, hóa ra đây lại là con trai của Đường Diệc Phong.
Sở Duật từng nghe nói, Đường Diệc Minh cậy quyền cậy thế của cha mình không ngừng làm ra những chuyện thương thiên hạ lý, không những thế hắn ta không biết đã hủy hoại đi cuộc đời của bao nhiêu người phụ nữ rồi. Sở Duật vốn không có hứng thú với những chuyện này, tuy nhiên, hôm nay Đường Diệc Minh dám vô lễ với Hướng Thanh Y, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên khốn kiếp này.
Lyly
Thế lực của Đường Diệc Phong đúng là lớn thật đấy, nhưng so với nhà họ Sở thì cũng chỉ là một con kiến mà thôi. Đường Diệc Minh nghĩ gì mà dám lôi Đường Diệc Phong ra đây đe doạ anh. Cho dù bây giờ ông trời có giáng thế cũng không cứu được thằng khốn này đâu.
Đường Diệc Minh cười ha hả, hắn ta nghĩ rằng Sở Duật đã bị mình dọa cho sợ hãi: "Sao nào? Sợ rồi phải không? Còn không mau thả ông đây ra, nếu không ba tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Hơn nữa, tao muốn vợ của mày, muốn sống thì để cô ta ở lại đây rồi ngay lập tức biến đi cho tao." Người đàn ông vô cùng ngạo mạn đang ra lệnh cho Sở Duật.
Đôi mắt của Sở Duật trở nên đen sâu, khuôn mặt của người đàn ông đanh lại: "Đường Diệc Minh có đúng không? Tao cho mày biết, Đường Diệc Phong chẳng là cái thá gì với tao cả. Bây giờ ông ta có đến đây thì cũng không cứu được cái mạng chó của mày đâu. Động vào người phụ nữ của tao, đúng là chán sống rồi." Lời nói lạnh lẽo nhưng lại tràn trề tức giận: "Mấy người mau chóng dạy dỗ đám người này cho tôi. Còn Đường Diệc Minh, cánh tay nào của nó đụng vào Y Y thì ngay lập tức chặt cho tôi." Sở Duật xoay lưng đưa Hướng Thanh Y rời đi, lạnh lùng ra lệnh cho người của mình dạy dỗ những tên khốn ở đó.
"Mày dám làm vậy với tao sao?" Khuôn mặt của Đường Diệc Minh bỗng trở nên tái xanh, nhìn Sở Duật đưa Hướng Thanh Y rời đi, gã đàn ông này không ngừng kêu la: "Thằng khốn kia, mày mau thả tao ra. Tao cho mày biết, ba tao sẽ không để yên cho mày đâu. Biết điều thả ông đây ra, ông sẽ rộng lượng mà bỏ qua cho mày." Đường Diệc Minh như thể muốn lao bổ người về phía trước nhưng lại bị người của Sở Minh đưa đến đây giữ chặt lại.
Bước chân của Sở Duật hơi dừng lại, anh không nhìn Đường Diệc Minh, chỉ tiện quăng cho hắn ta một câu nói: "Nếu mày muốn làm gì tao thì hãy bảo cha mày đến nhà họ Sở. Tao nhất định sẽ tiếp đón hai cha con mày thật chu đáo." Dứt lời, Sở Duật mang theo Hướng Thanh Y đi ra ngoài xe, không quan tâm đến những tiếng đánh nhau ở đằng sau nữa.
Có lẽ người của Sở Duật đã bắt đầu dạy dỗ những kẻ khốn nạn kia rồi.
Nhanh chóng để người của Hướng Thanh Y ngồi vào xe Sở Duật ôm chặt lấy cô ngốc ấy, nhẹ nhàng hỏi han: "Y Y, em sao rồi? Bị đau ở đâu không! Để tôi đưa em đến bệnh viện nhé!" Đồng thời, anh ra lệnh cho người tài xế ở phía trước lái xe đi.
Hướng Thanh Y sợ hãi ngẩng đầu lên, cả người run lên bần bật, hai mắt ngập nước nhìn Sở Duật: "Ông xã, Y Y sợ lắm! Bọn chúng đánh Y Y, bọn chúng là người xấu. Y Y sợ lắm, Y Y muốn về nhà. Ông xã đưa Y Y về nhà đi mà!" Hướng Thanh Y liền gục đầu vào trong n.g.ự.c của Sở Duật mà không ngừng khóc thét lên.
Y Y sợ lắm đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-ngoc/chuong-17-cai-gia-phai-tra.html.]
Sao bây giờ ông xã mới tới cứu Y Y?
Sở Duật đau lòng ôm chặt lấy toàn thân hơi run rẩy của Hướng Thanh Y, anh khẽ xoa đầu an ủi người con gái ấy: "Y Y ngoan, không sao hết, mọi chuyện đã qua rồi! Có tôi ở đây, không ai có thể làm gì em cả! An toàn rồi, ông xã đưa Y Y về nhà có được không?" Anh nhẹ nhàng hôn lên trán của Hướng Thanh Y.
Người con gái đang khóc thút thít ở trong lồng n.g.ự.c của anh không ngừng gật gật đầu, có vẻ như là cô gái ấy vẫn còn đang rất sợ hãi. Nhìn Hướng Thanh Y như vậy, Sở Duật bỗng cảm thấy nhói đau: "Xin lỗi em, đáng lẽ ra tôi không nên bỏ lại em một mình. Thật xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho Y Y, đáng lẽ ra tôi phải ở cạnh em mới đúng." Sở Duật đang cảm thấy vô cùng có lỗi và tự trách bản thân mình.
Nếu như anh không bỏ lại một mình cô ở đó thì cũng sẽ không có chuyện này xảy ra, Hướng Thanh Y cũng không bị những tên đàn ông kia vô lễ như vậy..
Lúc anh quay lại, không nhìn thấy Hướng Thanh Y đâu, Sở Duật lo đến sốt hết cả ruột lên tưởng rằng Hướng Thanh Y đã đi tìm anh. Nhưng khi anh chạy đi khắp nơi tìm cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của người con gái ấy.
Khi đó, trong lòng anh nóng như lửa đốt, không biết cô ngốc này đã chạy đi đâu rồi nữa? Anh lo lắng vô cùng, không phải là đã dặn phải ngồi im ở đó rồi sao, vậy mà còn dám chạy đi khắp nơi nữa.
Nhưng khi hỏi mọi người mới biết được, Hướng Thanh Y đã bị bốn năm tên đàn ông lôi kéo đi chỗ khác, không còn ở đây nữa. Mà thân phận của Đường Diệc Minh không ai là không biết, bọn họ không muốn tự rước họa vào thân nên mới không ra tay giúp đỡ. Biết được tin này, Sở Duật như tức điên lên, liền huy động người của mình đến giải quyết mấy tên khốn kia.
Thật may mắn là Sở Duật đã đeo cho Hướng Thanh Y một chiếc vòng, mà chiếc vòng này bên trong có hệ thống định vị GPS kết nối trực tiếp với điện thoại của anh, chính vì thế Sở Duật mới có thể dễ dàng tìm ra nơi mà đám người kia đưa Hướng Thanh Y tới. Anh đeo cho Hướng Thanh Y chiếc vòng định vị này chính là lo cô sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ rằng nó lại trở nên có ích trong ngày hôm nay.
Đến nơi, nhìn thấy mấy tên đàn ông muốn lao vào làm nhục cô Sở Duật hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t đám người súc sinh không bằng cầm thú đó. Cũng may là anh đến kịp thời, nếu mà Hướng Thanh Y thật sự xảy ra chuyện gì thì không biết Sở Duật sẽ ân hận đến cỡ nào nữa.
May mắn là cô ngốc ấy vẫn ở đây, cô không bị làm sao cả!
Chỉ là Hướng Thanh Y quá mức sợ hãi, không ngừng co quắp ở trong vòng tay của Sở Duật. Tuy mọi chuyện đã trải qua nhưng cô vẫn không hề hết sợ.
Trước khi trở về nhà, Sở Duật đưa Hướng Thanh Y đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra lại cho cô. Cũng may là không bị thương nặng ở đâu, chỉ là tinh thần của Hướng Thanh Y có chút bất ổn mà thôi.
Trở về nhà, khi ba mẹ Sở nhìn thấy Hướng Thanh Y ở trong bộ dạng nhếch nhác như thế, họ liền cảm thấy lo lắng: "Sở Duật, con bé nó bị làm sao thế? Không phải lúc đi rất tốt hay sao, xảy ra chuyện gì, sao Y Y của chúng ta lại trở thành như vậy? Có phải mày không chăm sóc tốt cho con bé hay không?"