Vợ Ngốc - Chương 29: Chọc vào nỗi đau
Cập nhật lúc: 2025-01-17 01:47:46
Lượt xem: 19
Người đàn ông nào đó liền đen mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Hướng Thanh Y, em giỏi, em giỏi lắm! Đúng là tức c.h.ế.t anh mà!"
Sở Duật tức muốn ói m.á.u nhìn người con gái đã ngủ say ở trong vòng tay của mình kia, gương mặt vừa bất lực vừa tức tối. Cô gái này đúng là có tiềm năng làm cho anh tức c.h.ế.t mà. Kế hoạch sắp thành công rồi, thế mà cô ngốc này lại ngủ gật đúng lúc này cơ chứ?
Tức lắm đấy, nhưng có làm gì được đâu!
Thế là tối nay lại phải nhịn chứ không thể ăn à? Cứ cái đà này Sở Duật sợ bản thân mình sẽ c.h.ế.t nghẹn mất thôi. Cô ngốc này muốn anh c.h.ế.t nghẹn ra đây hay gì?
Nhưng nhìn Hướng Thanh Y ngủ say như thế, có lẽ người con gái này đã mệt lắm rồi, mệt đến mức bản thân mình ngủ say lúc nào không biết đâu. Chạy nhảy cả ngày như thế mà, mệt cũng là điều đương nhiên thôi. Hướng Thanh Y đã muốn ngủ lắm rồi, vậy mà Sở Duật lại còn bắt cô chơi trò chơi với anh nữa. Quá mệt mỏi nên người con gái ấy đã ngủ thiếp đi mất luôn.
Sở Duật lúc này đương nhiên có thể ra tay, nhưng anh không muốn ra tay vào lúc này. Cô gái này ngủ say như vậy, anh làm gì cô đương nhiên không biết, thế thì Sở Duật làm chuyện này có ý nghĩa gì nữa. Anh muốn cô biết được hai người đang làm gì, chứ không phải một người nỗ lực làm việc, một người thì ngủ say không biết gì như thế.
Bất lực lắm đấy, nhưng Sở Duật có biết phải làm gì ngoài cam chịu đâu. Anh đặt cô ngốc ấy nằm xuống giường, vẻ mặt đầy chán nản: "Hôm nay tha cho em đấy! Bao giờ anh ăn được em, để xem đến lúc đó em trốn thoát kiểu gì?" Sở Duật nằm xuống, đặt lên trán của người con gái ấy một nụ hôn rồi ôm cô chìm vào trong giấc ngủ trong khi anh bạn phía dưới của anh đang không ngừng kêu gào thảm thiết.
Sáng hôm sau, khi Hướng Thanh Y thức dậy, cô gái ấy vẫn không biết chuyện gì xảy ra. Trong đầu cô cũng chỉ nhớ mang máng thôi, còn những cái không cần thiết thì cô ngốc ấy liền quên sạch luôn. Cô lay lay người ông chồng của mình: "Ông xã, chào buổi sáng!" Hướng Thanh Y cười tươi nhìn ông chồng vừa mới thức dậy kia của mình.
Tâm trạng của Sở Duật vẫn còn có chút buồn bực khi miếng ngon dâng đến miệng rồi mà vẫn không ăn được. Khuôn mặt của người đàn ông khó coi đỉnh điểm, nhưng anh lại không nỡ trách mắng cô gái này. Tuy nhiên người đàn ông ấy có một chút giận dỗi: "Y Y ngủ ngon quá nhỉ? Hôm qua chúng ta đã nói phải chơi cùng nhau rồi, thế là Y Y ngủ luôn, bỏ mặc ông xã một mình." Người đàn ông này tính tình càng ngày càng giống trẻ con rồi đấy.
"Thật ạ?" Hướng Thanh Y ngơ ra luôn: "Nhưng hôm qua Y Y ngủ quên mất, xin lỗi ông xã mà! Để hôm khác Y Y thức chơi cùng với ông xã nhé!" Ông xã giận rồi, thế là Hướng Thanh Y lại dùng cách mà cô thường dùng để dỗ cho Sở Duật hết giận. Cô gái ngốc ấy nhoài người lên, đặt lên má của Sở Duật một nụ hôn rồi còn làm ra vẻ đáng thương nữa: "Ông xã à, đừng giận Y Y nữa mà. Y Y biết sai rồi, lần khác chúng ta chơi có được không ạ?"
Đương nhiên là Sở Duật không có cách nào có thể cưỡng lại được sự đáng yêu của Hướng Thanh Y rồi. Giận thì giận lắm, nhưng cái hôn vừa rồi đã hoàn toàn đánh bay hết cơn giận ở trong lòng của người đàn ông: "Được rồi, ông xã không giận Y Y nữa, nhưng Y Y không được phép ngủ quên như thế có biết chưa? Giờ thì chúng ta xuống nhà thôi, Y Y chắc là đói rồi." Nghe thấy tiếng bụng của Hướng Thanh Y đang không ngừng đánh trống như thế là Sở Duật đã hiểu rồi.
Anh cũng không muốn so đo với cô gái ngốc này làm gì cả!
Hướng Thanh Y vẫn là vợ của anh, vẫn còn cơ hội để ra tay mà.
Ngày tháng còn dài, Sở Duật chắc chắn phải ăn được cô vợ ngốc này của mình.
Hướng Thanh Y cười khúc khích, cô được Sở Duật đưa xuống nhà ăn sáng. Và vẫn như mọi hôm, hai ông bà Sở đã thức dậy từ rất sớm, nhưng họ vẫn kiên trì ngồi đó đợi con trai và con dâu của mình. Thấy Hướng Thanh Y, hai ông bà liền vui vẻ đưa cô đến bàn ăn, mặc kệ Sở Duật ở một bên luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-ngoc/chuong-29-choc-vao-noi-dau.html.]
Người nào đó đã quen với cuộc sống bị ghẻ lạnh trong căn nhà này, anh bất lực lẽo đẽo sau cha mẹ của mình và Hướng Thanh Y ngồi xuống bàn ăn cơm.
Hướng Thanh Y ăn xong được người giúp việc đưa ra ngoài phòng khách.
Sau khi đưa cô gái ngốc kia đi, Sở phu nhân liền tò mò hỏi con trai của mình: "Này, mày ra tay được rồi đấy à? Cuối cùng mày cũng làm cha mẹ nở mày nở mặt rồi." Sở dĩ Sở phu nhân vui mừng và phấn khích như thế là vì bà đã nhận ra đôi môi của con dâu mình hôm nay còn hơi sưng lên nữa. Thiết nghĩ con trai mình đã ra tay được rồi.
Như vậy là bà sắp có cháu bế phải không nhỉ?
"Nhưng hôm qua mày có thô lỗ quá không đấy? Cái khúc gỗ như mày chắc không biết thương hoa tiếc ngọc vợ mày đâu nhỉ? Cái gì cũng phải nhẹ nhàng thôi, đừng có làm đau con dâu mẹ có biết chưa?" Sở phu nhân hung hăng trừng mắt với con trai mình. Tuy bà vui mừng nhưng vẫn nghĩ đến con dâu của mình. Đứa trẻ ấy mong manh dễ vỡ như thế, lỡ thằng con trai thô lỗ của bà làm đau con bé thì sao bây giờ?
Sở Duật khuôn mặt liền đen lại, anh liền tỏ vẻ khó chịu: "Mẹ à, con và cô ấy chưa xảy ra chuyện gì hết. Cô ngốc ấy hôm qua ngủ say mất, không ra tay được đâu." Đã bực bội rồi, vậy mà mẹ anh lại cứ thích chọc vào nỗi đau của anh là sao nhỉ?
Sở phu nhân đang cao hứng thì bị lôi tụt xuống đất. Bà hằm hằm nhìn con trai mình: "Nói như thế hai đứa vẫn chưa thể sinh cháu cho mẹ à?" Sở Duật bất lực gật đầu, liền bị Sở phu nhân đánh cho phát vào người: "Hay là mày thật sự không được? Hai đứa ở chung lâu ngày như thế, không ra tay được lúc này thì cũng có thể ra tay lúc khác chứ? Mày bất lực thật chứ gì nên mới không làm được?" Sở phu nhân lại cố tình châm chọc vào nỗi đau của Sở Duật.
Người đàn ông nào đó liền đen mặt.
Lyly
Khó chịu thì khó chịu thật, tuy nhiên anh lại không giải thích.
Mà cho dù có giải thích mẹ anh cũng không tin đâu, cho nên anh lười giải thích luôn. Nhưng anh là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, vậy mà mẹ anh cứ không ngừng gán cho anh căn bệnh bất lực kia.
Hôm nay, Sở Duật đến công ty trong tâm trạng vô cùng u ám, doạ cho nhân viên trong công ty phải sợ c.h.ế.t khiếp đi được. Ai nấy đều phải cẩn thận hành động của mình từng li từng tí, không ai dám đến gần Sở Duật, cũng không có ai dám làm sai chuyện gì, họ chỉ sợ Sở Duật đang yên đang lành sẽ nổi cơn điên lên, như vậy thì chết.
Ngay cả trợ lý Dương thường ngày nói nhiều hôm nay cũng phải câm nín, không dám mở miệng nói câu gì cả.
Lúc anh vào đưa văn kiện cũng phải toát hết cả mồ hôi, cẩn thận từng chút một. Sở Duật nhìn trợ lý Dương với sắc mặt u ám vô cùng, âm thanh khàn khàn của anh vang lên: "Trợ lý Dương, làm thế nào mới có thể sinh hoạt vợ chồng trong khi cô ngốc nhà tôi cứ năm lần bảy lượt chống đối vậy?"
"Hả?" Trợ lý Dương liền đơ ra đó luôn.
"Nếu cậu cho tôi cách hay, lương tháng này tăng gấp đôi."