Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vợ Ngốc - Chương 4: Lúng túng

Cập nhật lúc: 2025-01-17 08:35:25
Lượt xem: 61

"Chồng, chú là chồng của Y Y sao?" Hướng Thanh Y ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy to tròn như hai viên ngọc chăm chăm nhìn người ở trước mặt mình. Sở Duật gật đầu một cái, Thanh Y lại vô cùng hào hứng hỏi anh: "Chú ơi, thế chồng là gì vậy chú? Có ăn được không? Chồng có ngon như kẹo không?"

 

Sở Duật trố mắt nhìn Hướng Thanh Y, anh như thể không thể nào tin được vào những gì mà Hướng Thanh Y vừa mới nói.

 

Đùa nhau à? 

 

Cô gái này vừa nói gì thế? 

 

Không biết chồng là cái gì sao? Cô vợ mà anh vừa lấy đừng nói là đầu óc có vấn đề đấy nhé? Từ từ suy ngẫm lại, nếu đây là con gái của nhà họ Hướng, thì chẳng phải sẽ là cô em sao? Sở Duật cũng từng nghe nói cô hai của nhà họ Hướng đầu óc không được bình thường, không lẽ chính là cô gái này? 

 

Sở Duật cười tự giễu, vậy vợ của anh chính là một con ngốc hay sao? 

 

Ba mẹ cưới vợ cho anh kiểu gì thế? 

 

Sao lại cưới phải một đứa ngốc như thế này chứ? 

 

Ban đầu anh đã ngờ ngợ rồi, ai ngờ cô gái này lại ngốc thật. 

 

Sở Duật vỗ trán đấy bất lực: "Này cô gái, cô không biết chồng là cái gì mà sao lại dám đến đây? Cô không sợ bị người ta ăn thịt cô hay sao?"

 

Thanh Y lắc đầu một cái: "Không biết, nhưng mẹ nói với Y Y là sau khi lấy chồng sẽ được ăn rất nhiều kẹo. Y Y cứ ở đây thì ngày nào cũng sẽ có kẹo ăn. Nhưng chú sao lại nói cháu bị ăn thịt thế, chẳng lẽ chồng là quái vật ăn thịt người hay sao? Thế... Thế thì phải làm gì bây giờ? Y Y không muốn bị ăn thịt đâu!" Hướng Thanh Y đúng là rất thích ăn kẹo, nhưng mà nghe chú nói như thế, cô lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi. 

 

Sao mẹ nói là chồng rất tốt mà?

 

Giờ lại biến thành quái vật ăn thịt! 

 

Y Y sợ lắm, mẹ ơi, Y Y muốn về nhà! 

 

Sở Duật dở khóc dở cười nhìn cô gái dễ tin lời người khác như thế này, chỉ mới trêu như vậy mà đã tin người rồi. Trong đầu của người đàn ông này lại có một ý nghĩ xấu xa, đột nhiên anh lại muốn trêu chọc cô gái này. Khoé môi của người đàn ông này hơi cong lên: "Phải đó, chồng chính là quái vật, mà con quái vật đó rất hung tợn, nó chắc chắn sẽ ăn thịt cô đấy." Người đàn ông này cũng thật buồn cười, đang yên đang lành tự dưng lại nói mình trở thành quái vật. 

 

Nhưng bộ dạng của Hướng Thanh Y lúc nãy quả thật rất đáng yêu, Sở Duật hoàn toàn bị thu hút bởi ánh mắt ngây ngô của người con gái ấy, anh không kìm được mà lên tiếng dọa nạt cô. 

 

Hướng Thanh Y bị người đàn ông kia doạ cho sợ, cô đột nhiên oà khóc, tay nắm chặt lấy con gấu bông ở trong tay mình: "Oa... Oa...  Mẹ ơi... Cứu Y Y với, Y Y muốn về nhà. Huhu... Y Y không muốn ở đây nữa đâu, có quái vật, Y Y muốn về…" Càng ngày cô gái ngốc kia càng khóc dữ dội. Dù sao tâm trí của Hướng Thanh Y cũng chỉ là một đứa trẻ lên ba mà thôi, cho nên bây giờ ai nói gì cô cũng tin rồi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-ngoc/chuong-4-lung-tung.html.]

Sở Duật bị tiếng khóc của Hướng Thanh Y dọa cho giật mình. Không những thế, tiếng khóc của người con gái ấy càng ngày càng lớn khiến cho Sở Duật rơi vào lúng túng, chân tay trở nên luống cuống không biết phải làm như thế nào bây giờ nữa. Anh chưa bao giờ dỗ con gái khóc, mà cô gái này lại càng khóc lớn như thế. 

 

Không hiểu sao, Sở Duật khi nhìn thấy Hướng Thanh Y bị mình dọa cho sợ như thế, anh có chút đau lòng, không muốn nhìn thấy cô gái này khóc. 

 

"Cô à, cô đừng khóc nữa. Không phải như vậy đâu, không có quái vật thật đâu. Chẳng qua là tôi lừa cô thôi." Chân tay của Sở Duật trở nên mất bình tĩnh, anh khua tay lung tung, vừa muốn chạm vào người của Hướng Thanh Y, vừa lại sợ cô gái nhỏ này sợ hãi: "Cô mau nín đi mà, nín đi rồi tôi cho cô ăn kẹo có được không?"

 

Lyly

Cảnh tượng trước mắt hiện giờ đúng thật là khiến cho người ta phải bật cười! 

 

Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Sở thị tài phiệt, vậy mà hôm nay Sở Duật lại phải cúi mình dỗ vợ mình nín khóc, mà bản thân lại không biết làm thế nào. Nếu mà để cho nhân viên trong công ty anh nhìn thấy thì tổng giám đốc nhà chúng ta chắc chắn sẽ mất hết quyền uy cho mà xem. Không những thế, đám người kia nhất định sẽ cười vào mặt anh là kẻ không biết dỗ vợ cho mà xem.

 

Mặc dù vậy, Hướng Thanh Y vẫn còn khóc lớn hơn: "Không muốn kẹo... Huhu... Y Y muốn về nhà... Mẹ ơi, mẹ đưa  Y Y về nhà đi... Y Y không muốn ở đây nữa đâu…" Người con gái ấy càng khóc càng lớn, tiếng khóc của cô vang xa đến nỗi cả người dưới nhà cũng nghe thấy được. 

 

Sở Duật hoảng loạn không biết phải làm gì, anh bực mình quát lớn lên: "Cô mau im ngay cho tôi. Nếu cô còn không im tôi sẽ ném cô cho quái vật ăn thịt cô luôn đấy!" Quả nhiên, Hướng Thanh Y đã im bặt lại. Lúc này Sở Duật mới thở phào một hơi, bộ dạng lạnh lùng cũng vì thế mà biến mất. 

 

Cuối cùng cũng chịu nín rồi!

 

Đúng là hại c.h.ế.t anh mà! 

 

Cái bộ dạng lạnh lùng của Sở Duật khi bước vào đây đã biến đâu mất rồi không biết, bây giờ người ta chỉ thấy trên khuôn mặt của Sở Duật là sự bất lực tột độ mà thôi. Cũng thật tình à, rõ ràng là trong giới kinh doanh, Sở Duật nói gì ai cũng phải nghe, nhưng bây giờ anh nói gì cô vợ ở trước mặt anh lại không nghe lọt tai. 

 

Hướng Thanh Y đúng là đã nín khóc, nhưng mắt của cô vẫn còn ngấn lệ. Hai mắt của người con gái nhuốm đậm một tầng sương mỏng, ngây ngô nhìn Sở Duật. Cô mím môi ấm ức, muốn nói gì nhưng lại thôi. Thanh Y chỉ sợ chú này đem cô ném cho quái vật ăn thịt mà thôi. 

 

Hướng Thanh Y cứ nhìn anh như thế, Sở Duật bất lực thở dài: "Này cô, cô đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt như thế. Tôi cũng không giúp gì được đâu. Hơn nữa, không có quái vật đâu, không phải sợ, mà nếu có tôi cũng sẽ không đem cô cho quái vật ăn thịt đâu." Sở Duật đúng là không nỡ nhìn Hướng Thanh Y như thế, người đàn ông này là đang đau lòng hay sao? 

 

Một con người như Sở Duật mà cũng biết đau lòng, đúng là chuyện lạ trên đời à nha! 

 

Thanh Y vẫn ngây ngô như vậy, hai mắt vẫn chảy ra nước mắt. Sở Duật ngồi xuống bên cạnh cô: "Tôi nói rồi, không có quái vật thật đâu. Thứ đó không có trên đời, cô mau đi thay đồ rồi đi ngủ đi. Một đứa nhóc như cô không nên ngủ quá muộn đâu." Sở Duật khẽ vỗ lên vai của cô. 

 

"Nhưng... Lỡ như khi cháu ngủ rồi, quái vật lại đến ăn thịt cháu thì sao? Cháu sợ lắm, chú ở đây bảo vệ cháu đi!" Hướng Thanh Y phụng phịu lay lay cánh tay của Sở Duật, người con gái này vẫn còn chưa hết sợ. Sở Duật hơi giật mình, anh cũng chỉ ậm ờ cho qua chuyện: "Rồi... Rồi, tôi biết rồi! Hôm nay tôi ở lại đây có được hay chưa? Cô biết thay quần áo không? Có cần để tôi gọi người giúp việc lên thay quần áo cho cô không?"

 

Thanh Y lắc đầu: "Cháu biết thay mà, ở nhà Y Y vẫn hay tự mặc quần áo lắm." Sở Duật nghe thế cũng an tâm hơn, "Thế cô mau đi thay quần áo đi, ngủ sớm mới là đứa trẻ ngoan"

 

"Dạ!" Thanh Y ngoan ngoãn dạ một tiếng, cô hôn chụt lên má của Sở Duật một cái rồi hí hửng đi lấy quần áo đem vào nhà tắm, bỏ lại Sở Duật ngồi ở một mình đó ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra cả. 

 

Loading...