Vợ Ngốc - Chương 42: Lo lắng sốt ruột
Cập nhật lúc: 2025-01-28 21:24:00
Lượt xem: 5
Khuôn mặt của Sở Duật ngày càng khó coi, anh lắc đầu: "Thanh Y không có ở trong siêu thị này đâu, cô ấy bị người ta bắt cóc rồi!"
Sở phu nhân liền sợ hãi, khuôn mặt của bà co rúm lại trong chốc lát. Cả gương mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng bà lúc này đang nóng như lửa đốt: "Bắt cóc? Tại sao con bé lại bị bắt cóc cơ chứ? Bây giờ con bé nó ra sao rồi? Con có biết nó đang ở đâu không?" Những câu hỏi dồn dập không ngừng vang lên, có trời mới biết được rằng hiện giờ Sở phu nhân đang lo lắng đến mức độ nào.
"Mẹ, bình tĩnh lại một chút đi! Chúng ta tạm thời cứ về nhà trước đã, con sẽ cho người điều tra." Sở Duật cố gắng đè nén cơn giận trong lồng n.g.ự.c mình cố gắng an ủi Sở phu nhân. Anh cũng lo lắng không kém gì bà ấy, chỉ là bây giờ cần phải giữ lại được bình tĩnh, nếu không mọi chuyện đều sẽ hỏng hết. Nhưng chiếc điện thoại ở trong tay của người đàn ông này đã bị siết chặt lại lúc nào không hay, dường như người đàn ông này muốn bóp nát nó vậy.
Sở phu nhân gật đầu, bà cố gắng hít thở để cho bản thân mình có thể bình tĩnh trở lại. Sở Duật lái xe đưa mẹ mình về nhà trong tâm trạng thấp thỏm không yên. Hiện giờ, anh thật sự lo cho Thanh Y, không biết cô ngốc ấy có làm sao không? Những kẻ dám động vào bảo bối của anh, Sở Duật nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng.
Khi về nhà, biết tin con dâu bị bắt cóc, Sở lão gia cũng vô cùng sốt sắng: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao con bé nó lại bị bắt cóc? Là ai dám to gan bắt cóc con dâu chúng ta cơ chứ?" Sở lão gia cũng vô cùng giận dữ, ông không khống chế nổi bản thân mình. Kẻ nào lớn gan đến mức dám bắt cóc con dâu bảo bối của ông cơ chứ?
Sở phu nhân lại bắt đầu tự trách: "Tất cả là tại tôi! Nếu lúc đó tôi chú ý đến con bé một chút thì nó sẽ không đi lạc đường, tạo điều kiện cho kẻ xấu ra tay. Tôi đúng là quá chủ quan khi đưa con bé ra ngoài một mình." Khoé mắt của Sở phu nhân hơi đỏ lên, bà đang không ngừng tự trách bản thân mình.
Nếu không phải là tại bà, Hướng Thanh Y cũng sẽ không bị bắt cóc, con bé sẽ không phải chịu khổ trong tay những kẻ xấu xa kia.
Sở Duật trầm mặc, ánh mắt của người đàn ông trở nên sa sầm: "Mẹ, chuyện này không phải lỗi của mẹ! Bọn chúng đã nhắm đến Y Y từ rất lâu rồi, không ra tay hôm nay thì chúng sẽ ra tay vào hôm khác thôi. Biết là bọn chúng có ý đồ xấu nên con mới không cho cô ấy ra ngoài, nhưng không ngờ vẫn cho bọn họ cơ hội làm xằng làm bậy." Bàn tay của Sở Duật bỗng cuộn tròn thành nắm đấm, gân xanh nổi lên khắp nơi.
Thật ra, một tháng trước anh đã phát hiện ra có người hay lảng vảng quanh nhà rồi. Đoán được ngay mục tiêu mà những tên khốn đó nhắm tới là Hướng Thanh Y, chính vì để đảm bảo sự an toàn cho cô, Sở Duật mới không cho cô ra ngoài.
Vậy mà chuyện chẳng may lại xảy ra!
Đám người đó lại dám động vào bảo bối của anh!
Đợi Sở Duật tóm được bọn chúng, đám người đó chắc chắn sẽ biết tay.
Sở phu nhân vừa kinh sợ lại vừa ngạc nhiên: "Nhắm đến con bé từ lâu rồi? Sở Duật, con đang nói gì thế? Chẳng lẽ con đã biết trước được bọn họ sẽ làm vậy hay sao?"
"Đúng vậy! Từ khi đưa Y Y trở về từ nhà họ Hướng, con đã có dự cảm là sẽ có chuyện không hay xảy ra rồi. Nhưng không ngờ bọn chúng lại có gan lớn làm như vậy. Đúng là không coi lời của con ra cái gì mà!" Sở Duật gật đầu giải đáp thắc mắc của mẹ mình. Sát khí tỏa ra trên người của Sở Duật lại ngày một lớn hơn.
Sở lão gia hơi nhướng mày: "Thế bọn chúng bắt cóc con bé làm gì? Chẳng lẽ lại muốn tống tiền chúng ta hay sao?"
"Không đâu ba! Nếu bọn chúng muốn tống tiền, đám người đó đã gọi cho con từ lâu rồi. Vả lại, người đứng sau bọn họ không cần tiền đâu. Bọn chúng bắt cóc Y Y là có mục đích khác?"
"Sở Duật, con biết người bắt cóc Y Y là ai rồi sao? Biết rồi còn không mau đi đòi người về!" Sở phu nhân nóng lòng nóng ruột, bây giờ bà chỉ muốn cứu con dâu của mình về mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-ngoc/chuong-42-lo-lang-sot-ruot.html.]
Ánh mắt của người đàn ông ngày một sâu hơn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Đúng là trong đầu anh đang xuất hiện một cái tên, mà anh đã gần như chắc chắn hoàn toàn đó chính là người đã bắt cóc Hướng Thanh Y.
Người phụ nữ này đúng là không biết trời cao đất dày là gì, xem nhẹ lời cảnh cáo của anh, nay lại muốn dùng cực hình để tra tấn vợ của anh như trước đây. Sở Duật bây giờ hận không thể lao đến g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ đó.
Không sai!
Người anh đang nghĩ đến hiện giờ, chính là Hướng Thanh Lan, chị gái ruột của Hướng Thanh Y.
Vào thời điểm này, ngoại trừ cô ta ra, không một ai có khả năng có thể động đến Hướng Thanh Y. Có lẽ, người phụ nữ này đang muốn trả thù, hoặc có lẽ cô ta muốn Sở Duật nhượng bộ.
Thấy con trai không trả lời, Sở phu nhân lại càng thêm cuống cuồng: "Này, mày mau nói gì đi chứ! Kẻ bắt cóc con bé Y Y là ai? Biết gì thì mau nói đi, đừng có ngập ngừng như vậy." Bà đánh lên người của Sở Duật một cái.
Sở Duật không còn cách nào, anh từ từ kể lại mọi chuyện cho cha mẹ của mình nghe. Hai ông bà ấy nghe xong tức đến sôi m.á.u não, hai người họ muốn báo cảnh sát tống kẻ độc ác kia vào trong tù, nhưng Sở Duật lại ngăn cản bọn họ. Biết là cha mẹ thương con dâu nhưng thời điểm này tạm thời không thể làm như vậy được!
"Bây giờ, nếu báo cảnh sát, chắc chắn Y Y sẽ không an toàn. Hướng Thanh Lan là một người nham hiểm, cô ta nhất định sẽ chừa đường lui cho bản thân mình. Chúng ta không bằng không chứng, làm vậy sẽ càng nguy hiểm cho Y Y mà thôi. Cô ta có thể làm hại cô ấy nữa." Lý luận của Sở Duật vô cùng cặn kẽ. Điều cần làm trước mắt lúc này chính là đảm bảo sự an toàn cho Hướng Thanh Y, đó là điều trên hết.
"Không báo cảnh sát, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi yên để cho cô ta làm càn sao?"
"Tất nhiên là không rồi! Con nhất định sẽ khiến cho cô ta phải trả một cái giá thật đắt! Nhưng bây giờ điều chúng ta cần làm đó chính là tìm ra nơi mà bọn họ nhốt Y Y đã."
Ở bên kia, Hướng Thanh Y bị đám người mặc đồ đen kia đem đến một căn nhà trên núi, một nơi hoang vu gần như không có bóng người qua lại. Bọn chúng nhốt cô ở bên trong căn phòng tối tăm kia.
Khi Hướng Thanh Y tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ. Nơi này bóng tối bao trùm, cô lại bị trói tay trói chân, không cách nào đứng dậy được. Cô còn đang vô cùng sợ hãi thì có một người bước vào!
Đó chính là Hướng Thanh Lan.
Cô ta nhìn cô bằng một ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Lyly
Hướng Thanh Y còn vui mừng khi nhìn thấy cô ta: "Chị ơi chị đến cứu Y Y phải không? Mau đưa Y Y đi tìm ông xã đi chị, Y Y sợ ở nơi này một mình lắm!" Cô ngốc ấy vui mừng bởi vì cho rằng Hướng Thanh Lan đến đây là vì muốn cứu mình. Nhưng cô lại không hề biết rằng cô ta chính là người đầu xỏ sai người bắt cóc Hướng Thanh Y.
Cô ta ngồi xuống, trên môi nở một nụ cười độc ác. Hướng Thanh Lan đưa tay bóp chặt lấy cắm của em gái mình: "Cứu mày ra? Nằm mơ đi! Muốn tao cứu mày, đợi đến kiếp sau nhé! Mày là con mồi để dụ Sở Duật, làm sao tao có thể thả cho mày đi dễ dàng như thế!"