Vợ Ngốc - Chương 5: Thú tính
Cập nhật lúc: 2025-01-17 08:36:13
Lượt xem: 63
"Dạ!" Thanh Y ngoan ngoãn dạ một tiếng, cô hôn chụt lên má của Sở Duật một cái rồi hí hửng đi lấy quần áo đem vào nhà tắm, bỏ lại Sở Duật ngồi ở một mình đó ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra cả.
Sở Duật hoàn toàn ngây ngốc vì nụ hôn vừa rồi, người đàn ông này vẫn còn chưa hoàng hồn, đưa tay chạm vào má, nơi mà Hướng Thanh Y vừa mới hôn lên đó. Người đàn ông này hoàn toàn đơ ra luôn, không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra với mình cả.
Nhìn cái biểu hiện này của Sở Duật e là lần đầu tiên được người khác hôn rồi!
Nhưng trông cũng thật là đáng yêu!
Còn đang ngây ra đó thì ở trong phòng tắm vang lên tiếng hét của người con gái: "Á á á á á á á á á á á á á!" Tiếng hét thất thanh của Hướng Thanh Y vang lên khiến cho Sở Duật hoàng hồn trở lại, anh nhanh chóng chạy vào phòng tắm: "Này cô, cô làm sao thế?"
Đập vào mắt anh là hình ảnh của Hướng Thanh Y đang ngồi sõng soài ở trên đất, chiếc váy trên người đã cởi ra được một nửa rồi. Lúc nãy, Thanh Y vì sợ ở một mình, nên đã cố gắng thay quần áo nhanh để ra ngoài, nhưng ai ngờ được chiếc váy kia dài quá, cô đã vô tình giẫm phải rồi vấp ngã.
Sở Duật nhanh chóng đỡ cô gái ấy lên: "Cô làm sao thế hả? Tự dưng ngồi xuống đất như thế. Nếu không thay được thì cố làm cái gì hả? Bây giờ cô ngồi đây khóc lóc ai thương cô?" Nhìn đôi mắt của Hướng Thanh Y hơi ngấn lệ, Sở Duật bực tức quở trách cô, nhưng qua lời nói của người đàn ông này có thể thấy được sự lo lắng ở bên trong đó.
Người đàn ông này là đang lo lắng cho Hướng Thanh Y.
Hướng Thanh Y phụng phịu nhìn "chú": "Huhu... chú mắng Y Y... Y Y vừa mới ngã đau mà chú lại mắng Y Y... chú là người xấu huhu…" Nhìn người đàn ông đang đen mặt lại kia, Hướng Thanh Y lại càng khóc lớn hơn nữa. Cô đã ngã đau rồi, vậy mà chú lại còn mắng cô nữa. Chú là người xấu, Y Y không thích chú này đâu.
"Thôi được rồi tiểu tổ tông của tôi ơi, tôi sai rồi, tôi không nên mắng cô có được hay chưa? Nín đi, rồi mai tôi mua kẹo cho cô ăn, đừng khóc nữa mà!" Vô tình dọa cô gái nhỏ này sợ rồi Sở Duật lại một lần nữa phải dỗ cô gái nhỏ này. Nhưng lần này Hướng Thanh Y cũng đã nín ngay vì sắp được ăn kẹo. Sở Duật thở dài một hơi giật lấy bộ quần áo ở trên tay của Thanh Y: "Được rồi qua đây, để tôi thay quần áo cho cô. Chứ cô mà ngã ra đấy nữa thì người khổ chính là tôi đấy!"
Thế là Sở Duật phải thay quần áo cho cái cô bé ngốc này!
Không có gì đâu, nhưng chỉ tại hai ông bà già nhà anh đe dọa anh, nếu không chăm sóc tốt cho con dâu của họ thì Sở Duật cứ chuẩn bị tinh thần dọn đồ biến khỏi nhà. Thế là người nào đó vẫn phải chịu cảnh tượng ngượng ngùng này mà thay quần áo cho Hướng Thanh Y.
Thân thể của người con gái ấy ngày càng lộ ra ở trước mặt của người đàn ông. Khuôn mặt của Sở Duật bất giác đỏ lên khi lần đầu tận mắt chứng kiến cảnh xuân phơi phới như thế. Hơi thở của người đàn ông ngày càng trở nên nặng nề và gấp gáp hơn bao giờ hết. Sở Duật đỏ mặt tía tai, cố gắng không nhìn những thứ không nên nhìn nhưng con mắt của người nào đó vẫn dán chặt vào người con gái phía trước.
Cẩn thận mặc quần áo cho Hướng Thanh Y mà cả người của Sở Duật đã đổ hết cả mồ hôi rồi. Cánh tay thô ráp của người đàn ông lướt qua da thịt mềm mịn ấy của Hướng Thanh Y, cơ thể anh mỗi lúc một nóng hơn. Hơn nữa, phía dưới thân của anh cũng bắt đầu rục rịch gào thét rồi.
Chết tiệt thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-ngoc/chuong-5-thu-tinh.html.]
Sở Duật chửi thề một câu, sao anh lại có thể có cái ý nghĩ như thế kia với cái cô ngốc này cơ chứ?
Lyly
Nhưng hiện giờ, cả người anh đã hoàn toàn căng cứng, hơi thở ngày càng trở nên nặng nề hơn. Đặc biệt, cả người của Hướng Thanh Y lại cứ dán chặt vào người của Sở Duật, khiến những hành động của người đàn ông này ngày một trở nên khó khăn hơn.
Vất vả đến vật vã lắm, Sở Duật mới có thể thay đồ cho cô gái này!
Mà Hướng Thanh Y vẫn không hề biết bản thân mình vừa mới đưa lên miệng của sói. Cô vẫn ngây ngô, tay ôm chặt con búp bê đã cũ nát kia, hí hửng rời khỏi phòng tắm, mặc kệ người nào đó toàn thân đổ đầy mồ hôi đang không ngừng thở gấp ở bên trong kia.
Sở Duật nhìn theo cô gái kia, bất giác lắc đầu. Không ngờ dục vọng của anh lại có thể dễ dàng bị một cô ngốc kích thích như vậy đấy.
Mệt mỏi đi ra ngoài, lúc này Hướng Thanh Y đã trèo lên giường ngủ lúc nào không hay biết. Người con gái ấy đã khép hờ hai mắt lại, ánh mắt của Sở Duật quét qua một lượt xung quanh, anh đoán rằng cô gái ấy đã ngủ rồi. Anh tiến về phía sô pha, đêm nay anh bắt buộc phải ngủ ở đây, nếu không nửa đêm người nào đó lại nổi cơn thú tính ăn sạch mất cô gái nhỏ ở trên giường kia thì chết.
Đang định đi ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Sở Duật vò đầu mở cửa ra, là mẹ của anh. Người đàn ông này cáu gắt hỏi: "Mẹ à, nửa đêm nửa hôm mẹ lên đây làm cái gì thế? Không để cho người khác ngủ hay sao?" Nhìn thấy mẹ của mình, Sở Duật liền tỏ ra khó chịu.
Sở phu nhân lườm con trai mình một cái, rồi đánh lên người của Sở Duật: "Mẹ nghe thấy có tiếng khóc lên mới lên xem thử. Con đó, có phải là con lần đầu được nếm mùi vị của trái cấm nên mới thô lỗ với con bé như thế có phải không? Cái thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này, con cứ cẩn thận cho mẹ đấy, con dâu của mẹ mà bị làm sao thì mày ra ngoài đường mà ngủ có biết hay chưa?" Sở phu nhân cố gắng thò đầu vào nhìn Hướng Thanh Y đang ngủ ngon ở trên giường, ánh mắt đầy trìu mến. Còn khi nhìn Sở Duật, vị phu nhân nào đó ngay lập tức tỏ ra ghét bỏ.
Sở Duật bực dọc đẩy mẹ mình ra ngoài, sau đó đóng cửa lại: "Mẹ à, con biết rồi mà, đang yên đang lành mẹ lên đây làm cái gì. Bọn con buồn ngủ rồi, mẹ làm ơn đi xuống để cho con ngủ cái."
Sở Duật ở trong lòng cười khổ, mẹ à, con là con trai ruột của mẹ đó!
Không những thế, anh cũng chưa làm gì con gái nhà người ta đâu, sao mẹ anh đã lo lắng như vậy rồi? Thật là, mẹ anh mới có con dâu nên hào hứng quá hay gì? Lại còn lo cho người ta như vậy!
"Mày nhớ không được mạnh tay với người ta quá đâu đấy! Con dâu tao là vàng là bạc biết chưa, con bé bị làm sao thì mày c.h.ế.t với mẹ mày nhớ không hả?" Sở Duật ậm ừ cho qua chuyện rồi xua xua tay: "Con biết rồi, mẹ ở đây nói nữa làm người ta thức bây giờ đấy!"
Cuối cùng Sở phu nhân cũng chịu đi!
Sở Duật thở dài mở cửa vào trong phòng, nhưng vừa vào trong phòng anh lại giật mình một cái: "Thanh Y, không phải là cô đã ngủ rồi hay sao? Tự nhiên dậy rồi ra đây làm gì?" Nhìn Hướng Thanh Y tay ôm con gấu, chân thì không đi dép đứng trên sàn nhà.
"Y Y không ngủ được. Hằng đêm mẹ đều kể chuyện cho Y Y nghe. Hơn nữa Y Y sợ quái vật ăn thịt lắm." Hướng Thanh Y phụng phịu nhìn "chú": "Chú à, chú kể chuyện cho Y Y nghe đi, không Y Y sẽ không ngủ được đâu. Đi mà chú!"