Vợ Ngốc - Chương 7: Bệnh khó nói
Cập nhật lúc: 2025-01-17 08:37:02
Lượt xem: 38
Vị Sở phu nhân hung hăng lườm con trai một cái: "Canh bổ thận tráng dương nấu riêng cho con đấy. Con "yếu" quá nên mẹ mới phải sai người nấu canh này cho con để tăng sinh lực ấy mà!" Sở phu nhân đang không ngừng châm chọc con trai mình.
Bây giờ, Sở Duật kiểu: "???" Người đàn ông nào đó hoàn toàn ngơ người ra luôn, suýt chút nữa thì ho sặc sụa. Anh bất lực nhìn bát canh ở trên bàn, rồi đưa mắt sang nhìn khuôn mặt chán nản của cha mẹ mình mà trong lòng đang không ngừng gào thét.
Cái quái gì thế này?
Bổ thận tráng dương?
Mẹ anh đang đùa anh đấy à?
Lyly
Trong khi Sở Duật đang rất bình thường, sao mẹ của anh lại nấu cho anh cái thứ đồ uống này? Không phải bà lại hiểu lầm gì anh đấy chứ?
Sở phu nhân vẫn vui vẻ chăm sóc con dâu của mình, mà Sở Duật thì chỉ biết vỗ trán bất lực: "Mẹ à, đang yên đang lành mẹ nấu cái thứ này làm cái gì? Con đâu cần gì đến, hiện tại con đang rất khỏe mạnh, cần gì phải uống thứ này chứ." Người đàn ông nào đó đang hết lời thanh minh cho bản thân của mình, nhưng lại chẳng có một ai chịu tin.
"Mày nói như đúng rồi vậy đấy! Chúng ta đều là người nhà cả, không cần phải che giấu làm gì đâu!" Sở phu nhân trừng mắt nhìn đứa con trai của mình một cái, sau đó là những tiếng thở dài không ngừng vang lên: "Tôi đã bảo ông thằng con này của chúng ta bị "bất lực" rồi không phải sao? Đáng lẽ ra nên cho nó đi khám mới phải, để đến bây giờ hại cả Y Y cũng phải chịu khổ theo nó." Sở phu nhân đang trách chồng của mình đây mà.
Sở lão gia cũng chán nản lắc đầu: "Tôi cũng đâu có ngờ thằng này nó lại có bệnh nan y như thế đâu. Haizz, lần này đúng thật là hại đời con gái nhà người ta rồi." Ông nhìn sang Hướng Thanh Y đang ngoan ngoãn gặm chiếc đùi gà ở trên tay của mình, ánh mắt chứa đầy sự thương cảm.
Con trai của ông hại người ta phải chịu khổ cùng mình như thế, đúng là đáng thương cho đứa con dâu kia của ông.
Sở Duật đang ngồi ăn cơm kiểu, ba mẹ à, hai người đang nói chuyện gì thế, đừng có mỉa mai con trai của hai người nữa có được không? Trong lòng của Sở Duật đang gào thét loạn cả lên, ba mẹ anh đang nghĩ anh bị "bất lực" thật hay sao?
Đùa cái gì thế?
"Này, hai người, con còn đang ở đây đấy! Ba mẹ nghe ai nói linh tinh mà ở đây nói nhăng nói cuội như thế? Con đây hoàn toàn bình thường mà!" Người nào đó đang không ngừng thanh minh cho bản thân mình, nhưng có vẻ như không ai để lời nói của anh lọt vào tai mình thì phải.
Sở lão gia vỗ vai con trai mình, khẽ an ủi anh: "Con trai à, đây cũng là bệnh mà, con không cần phải che giấu đâu. Dù sao trong đây cũng toàn là người trong nhà cả, không ai để lộ chuyện này ra ngoài khiến cho con phải xấu hổ đâu. Yên tâm đi con trai, ba mẹ nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con mà." Hai ông bà già gật đầu không ngừng, tỏ vẻ đồng cảm với đứa con trai "bất hạnh" của mình.
Sở Duật hiện giờ khóc không ra nước mắt, trong lòng anh không ngừng gào thét: "Ba à, mẹ à, con trai hai người thật sự không bị làm sao mà! Hai người nghĩ linh tinh ở đâu thế? Sao lời con nói chẳng có ai tin hết vậy?" Lời nói của người đàn ông mang vài phần bất lực, anh hết mực giải thích nhưng lại chẳng có ma nào tin cả.
Đường đường là tổng giám đốc của Sở thị tài phiệt mà ở trong nhà lại không hề có uy quyền đến vậy, chính xác hơn Sở Duật chẳng khác gì một đứa con ghẻ vậy đấy. Nói như thế nào cũng chẳng có ai tin.
Ôi trời ơi!
Anh vốn rất bình thường mà, chẳng lẽ bây giờ anh lại đến bệnh viện rồi mang giấy khám sức khỏe về cho ba mẹ anh xem, như thế họ mới chịu tin hả?
Bây giờ Sở Duật có dùng một trăm cái miệng cũng không thể lấp l.i.ế.m được chuyện ở trong suy nghĩ của ba mẹ anh đang cho rằng đứa con trai này của họ không "cứng" được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vo-ngoc/chuong-7-benh-kho-noi.html.]
Sở phu nhân an ủi con trai mình vài câu, rồi bà lại chuyên tâm chăm sóc con dâu của mình, mặc cho người nào đó đang hết lời giải thích. Haizz, ban đầu bà cũng chỉ nghĩ đây là tin đồn thôi, người ngoài đồn bà cũng bỏ ngoài tai, nhưng đâu ai ngờ được con trai của bà lại thật sự bị "bất lực" đâu.
Mọi chuyện thật ra chính là như vậy!
Hôm nay, bà dậy rất sớm, sai người giúp việc làm bữa sáng cho con dâu của mình. Sở phu nhân vốn rất thích Hướng Thanh Y, vừa nhìn bà đã vừa mắt cô gái ngốc này chứ không hề kỳ thị việc đầu óc của cô gái này có vấn đề như bao bà mẹ chồng cay nghiệt khác.
Khi Hướng Thanh Y thức dậy, cô muốn tìm đường về nhà nhưng lại không biết đường, đi xuống nhà thì tình cờ gặp Sở phu nhân. Thấy con dâu thức dậy, Sở phu nhân liền hào hứng đỡ cô lại ghế: "Sao con lại dậy sớm thế, không ngủ thêm một lát nữa đi? Hôm qua thằng Duật hành hạ con như thế, chắc bây giờ con vẫn còn mệt, mau đi ngủ thêm một chút, bao giờ cơm nấu xong mẹ lên gọi con dậy nhé!" Sở phu nhân vô cùng quan tâm đến Hướng Thanh Y, nhìn con dâu của mình vẫn còn buồn ngủ, bà lại thương cho đứa trẻ này hôm qua bị thằng con trai của bà dày vò lâu như thế.
Hướng Thanh Y nghe xong thì ngơ luôn, cô nhìn sang mẹ chồng của mình: "Dì à? Sao dì lại nói gì là mẹ của con ạ? Dì là gì mà, còn mẹ của Y Y thì đang ở nhà cơ!" Trong tiềm thức của Hướng Thanh Y, cô luôn nghĩ rằng bản thân của mình chỉ có một người mẹ mà thôi.
Sở phu nhân xoa đầu của Hướng Thanh Y.
Nhìn cặp mắt long lanh to tròn của cô gái này, vị Sở phu nhân nào đó không khỏi cảm thán, đôi mắt của con dâu bà không ngờ lại đẹp đến như thế! Nhìn Hướng Thanh Y ngây thơ như thế, bà làm sao có thể trách con dâu của mình cho được. Không những không trách, mà bà còn giải thích cặn kẽ nhiều lần cho Hướng Thanh Y hiểu mà không hề mất kiên nhẫn một chút nào cả.
Cuối cùng, bà chốt lại một câu: "Bây giờ Y Y đã lấy chồng rồi, nghĩa là Y Y sẽ có thêm một người mẹ nữa. Chính vì thế sẽ có thêm một người quan tâm Y Y, con có thích không?"
Thích?
Y Y tất nhiên là thích rồi!
Phải gọi là cực thích luôn ấy chứ!
Hướng Thanh Y nở một nụ cười ngọt ngào: "Mẹ! Lấy chồng sẽ có thêm mẹ!" Nhưng vừa nghĩ đến "chồng", Hướng Thanh Y đã sợ xanh mặt lại: "Nhưng mẹ à, chồng có ăn thịt Y Y không? Nghe nói chồng là quái vật ăn thịt người, Y Y sợ lắm!" Nhắc đến đây, Hướng Thanh Y ôm chặt lấy con gấu bông ở trong tay của mình.
"Thanh Y, sao con lại nói như thế? Không phải hôm qua hai đứa ngủ cùng nhau sao?" Trên gương mặt của Sở phu nhân lúc này tràn đầy vẻ khó hiểu. Hướng Thanh Y nhanh chóng trả lời: "Chú ở trên kia nói chồng là quái vật ăn thịt người, nếu Y Y không ngoan thì sẽ ném Y Y cho quái vật ăn thịt. Y Y sợ lắm!"
Nghe xong, trong lòng của Sở phu nhân không ngừng chửi thầm đứa con trai kia của mình!
Cái thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này, dám doạ con dâu bà sợ như vậy, đợi lát nữa bà nhất định sẽ tính sổ với thằng ranh đó.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Chồng của Y Y không phải là quái vật đâu, người hôm qua ở cạnh Y Y chính là chồng của con nữa. Thằng bé cũng chỉ đùa con thôi." Sở phu nhân đau lòng an ủi con dâu của mình: "Mà Thanh Y này, hôm qua hai đứa làm bao nhiêu lần thế?"
"Làm gì là làm gì ạ?" Hướng Thanh Y ngay lập tức ngây người ra, cô không biết mình phải làm gì cả: "Trước khi đi ngủ là phải làm gì sao ạ?"
Sở phu nhân hơi nhíu mày: "Thế chẳng lẽ tối hôm qua hai đứa không làm gì à?" Hướng Thanh Y ngay lập tức lắc đầu, "Không có ạ, hôm qua chú kể chuyện cho Y Y nghe xong, Y Y liền đi ngủ. Chú hình như ngủ ở bên cạnh Y Y thôi."