Vớt Thi Nhân - 754
Cập nhật lúc: 2025-04-04 07:19:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc về, nhìn đồng hồ hiển thị ngày tháng mới biết mất trí nhớ tận hai ngày.
May là trước khi đi ăn no, hai ngày hôn mê cộng với tỉnh dậy vào ngay khu vui chơi gặp biến, căng thẳng quá nên không thấy đói. Nếu ngủ thêm vài ngày nữa, chắc không còn sức đánh nhau.
Liễu Ngọc Mai bày biện nhiều trà bánh như vậy là để nghe chuyện. Chuyện lần này với bà có ý nghĩa đặc biệt.
Bà không muốn đợi Tráng Tráng đến rồi nghe kể kiểu "hầm bà lằng", phí mất nguyên liệu quý.
Lý Truy Viễn nhìn bà Liễu ngồi đối diện, chớp mắt.
Liễu Ngọc Mai mỉm cười: "Ừm, kể đi cháu."
Nói rồi, bà chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người chuẩn bị thưởng thức.
Lý Truy Viễn mím môi, hơi ngượng nói:
"Bà ơi."
"Ừm?"
"Cháu không biết."
Lý Truy Viễn thực sự không biết.
Dù hắn có thể kể phần mở đầu, nhưng đoạn này lại liên quan đến cuộc đấu trí với dòng sông – một chủ đề cấm kỵ. Càng đào sâu vào cuộc chiến này, mức độ cấm kỵ càng tăng.
Ngay cả Đàm Văn Bân khi kể với bà Liễu về mỗi con sóng, cũng cố tình lược bỏ đoạn này, chỉ thuật lại theo quy trình đi sông thông thường.
Nếu bỏ qua phần đó, Lý Truy Viễn thực sự không còn gì để kể.
Cố ép bản thân phải kể, hắn sẽ phải biến việc chủ động đào mương dẫn nước sông thành bị thu hút bởi đầu mối này, bắt đầu từ màn múa lân, tiếp xúc với Bá Kỳ hình thần (Mộng quỷ), rồi vạch trần bàn tay đen đứng sau, cuối cùng dẫn cả đội đến khu vui chơi.
Rồi mọi thứ đột ngột kết thúc.
Hắn có một giấc mơ, chợp mắt một chút, tỉnh dậy thì yêu ma và kẻ chủ mưu đã xếp hàng trước mặt, tự sát.
Phiêu Vũ Miên Miên
Từ góc nhìn của thiếu niên, hắn chỉ có thể kể một câu chuyện rời rạc và khó hiểu như vậy.
Câu chuyện này không phải thứ bà Liễu muốn nghe, không xứng với buổi trà đàm cao cấp bà chuẩn bị.
Liễu Ngọc Mai khựng lại, sau đó khẽ nhíu mày nửa giơ tay.
Bà không tức giận.
Bà lão không phải người không biết phân biệt nặng nhẹ.
Bà quan tâm hỏi: "Tiểu Viễn, cháu gặp chuyện gì sao?"
Lý Truy Viễn gật đầu: "Bà ơi, cháu không nhớ phần lớn chuyến đi lần này."
Liễu Ngọc Mai đứng dậy, đến bên thiếu niên, đặt tay lên trán hắn.
"Cháu đã tự kiểm tra chưa, có phải ký ức bị phong ấn không?"
"Cháu kiểm tra rồi, không phải bị phong ấn, cũng không phải não bị kích thích đóng lại, nhiều khả năng là bị xóa sạch, hoặc... tự quên."
"Tên cướp trong chuyện lần này, thủ đoạn đặc biệt lắm?" Bà lão rút tay về, chỉ vào trán mình.
"Ừ." Lý Truy Viễn gật đầu, "Và bọn chúng còn có bối cảnh rất sâu."
"Nói thêm chút nữa đi."
"Cháu mơ màng như vừa ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy lũ cướp trong sào huyệt cùng hậu thuẫn đều đã chết."
"Chỉ c.h.ế.t trong sào huyệt thôi sao?"
"Hiện tại cháu chỉ thấy cảnh tượng trong sào huyệt."
Liễu Ngọc Mai chợt nhận ra một khả năng: Về chuyện này, có lẽ bà biết nhiều hơn cả thiếu niên trước mặt.
"Cháu đợi bà một chút."
Bà lão mở tủ, lấy ra một xấp thư đặt trước mặt hắn, trên cùng là phong bì dày chứa đầy ảnh.
Lý Truy Viễn lần lượt xem từng tấm ảnh, càng xem, ánh mắt càng trở nặng.
Trong ảnh là những cảnh diệt môn thảm khốc.
Tư duy thiếu niên rất nhạy bén. Việc bà Liễu đưa những thứ này cho hắn xem, nghĩa là bà cho rằng chúng liên quan đến con sóng lần này.
Vì vậy, nhiều khả năng đây là gia tộc của kẻ chủ mưu.
Mười mấy bộ áo xám c.h.ế.t thảm hắn thấy trong khu vui chơi không phải toàn bộ sự kiện.
Trong kế hoạch ban đầu, hắn định dẫn nước sông, nhận Mộng quỷ là Bá Kỳ hình thần để tạo hiệu ứng dây chuyền.
Chặt đứt được bàn tay này đã là hoàn thành xuất sắc.
Nhưng giờ nhìn những bức ảnh, kẻ tự nhận là phe cấp tiến như hắn bỗng phát hiện mình thuộc phe bảo thủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./vot-thi-nhan/754.html.]
Bởi đây không còn là chặt một tay, mà là g.i.ế.c sạch cả nhà.
Mỗi tấm ảnh đều ghi thời gian địa điểm, khắp nam bắc, xảy ra gần như đồng loạt.
Đây không chỉ là xóa sổ hộ khẩu, mà là đốt luôn gia phả!
Hơi thở Lý Truy Viễn trở nên gấp gáp.
Dù không có đầu mối rõ ràng, nhưng hắn có cảm giác mơ hồ rằng sự kiện lần này, dường như không hoàn toàn do hắn làm chủ.
Dù phong cách rất giống hắn, nhưng hắn không thể thực hiện quy mô lớn như vậy.
Trong khoảng trí nhớ bị mất, hắn vẫn là chính mình, logic hành vi không đổi.
Bị giới hạn bởi thực lực, với thói quen của mình, hắn sẽ chọn điểm dừng an toàn, đảm bảo chặt đứt một tay là đủ.
Chiến quả càng lớn thường đòi hỏi rủi ro cao hơn, hắn sẽ không gánh thêm rủi ro trừ khi... trong ký ức đã mất, hắn có được một chỗ dựa lớn hơn.
Chỗ dựa này đủ mạnh để hắn bỏ qua đánh giá rủi ro, chủ động theo đuổi chiến quả tối đa.
Là Phong Đô Đại Đế?
Không thể là ngài.
Dù hắn có thể kết nối với ngài, nhưng xét cho cùng... không thân.
Ít nhất, hắn sẽ không đặt cược rủi ro vào quyết định và sự che chở của Đại Đế. Hơn nữa, hiện tại ngài dường như rất bất mãn với hắn.
Vậy rốt cuộc là ai, có thể cung cấp chỗ dựa lớn như vậy, lại khiến hắn thực sự tin tưởng?
Hãy nhớ rằng, bản thân hắn vốn là người khó tin người khác.
Thấy Lý Truy Viễn xem xong ảnh, Liễu Ngọc Mai nhắc: "Đọc thư của họ Ngu ở Lạc Dương trước."
"Vâng."
Lý Truy Viễn mở thư, đọc xong nội dung về nguồn gốc sự việc đến từ Phong Đô.
Hắn không ngạc nhiên, chỉ có cảm giác "quả nhiên là vậy".
Thiếu niên nói: "Vậy gia tộc này chính là hậu thuẫn của lũ cướp."
Liễu Ngọc Mai: "Cháu yên tâm, các gia tộc đã liên thủ, nhà ta cũng góp sức, cố gắng quét sạch mọi kẻ lọt lưới."
Lý Truy Viễn: "Cháu nghĩ... chắc không còn kẻ lọt lưới đâu."
Phong Đô Đại Đế đã ra tay, nếu còn sót kẻ nào, chẳng phải là làm mất mặt ngài sao?
Liễu Ngọc Mai cười: "Vẫn còn chi nhánh hoặc đệ tử môn hạ, không phải huyết thống nhưng cũng có liên quan."
Lý Truy Viễn gật đầu: "Cháu hiểu rồi."
Bà lão muốn diệt tuyệt truyền thừa của họ.
Thiếu niên hiểu điều này, đây chỉ là đáp trả lại ân huệ họ đã làm trước.
Về việc sai Tần Lực và Lưu Đình đi đào mộ tổ, Liễu Ngọc Mai không nói chi tiết. Dù sao là bậc trưởng bối, nói chuyện này trước mặt trẻ con có vẻ không đứng đắn.
Nhưng bà hiểu, buổi trà đàm tối nay chắc chắn không thể tiếp tục.
Liễu Ngọc Mai nhấp ngụm trà, nói:
"Theo tình hình của cháu, mất trí nhớ chỉ có hai khả năng.
Một là bị người khác cưỡng ép xóa bỏ.
Hai là ký ức đó liên quan đến điều quá lớn, không thể mang theo, buộc phải quên.
Thực ra một và hai cũng thông nhau. Người có thể xóa ký ức của cháu hẳn cũng đủ sức xóa luôn cháu, nhưng họ không làm, vậy là vì cháu.
Nên chỉ còn khả năng thứ hai.
Đó là hiện tại cháu không thể gánh được áp lực từ phần ký ức đó."
Lý Truy Viễn gật đầu, hắn lại liên tưởng đến "về quê tế tổ" của Phong Đô Đại Đế. Rõ ràng ngài biết chuyện này.
Nhưng ngay cả Đại Đế còn phải "lừa" hắn đến Phong Đô, đủ thấy mức độ nhạy cảm.
Liên quan đến tồn tại cấp cao như vậy, dù chỉ là giấc mơ, việc hắn buộc phải quên đi ký ức đó cũng không lạ.
Liễu Ngọc Mai nhấc miếng hồ đào, khẽ cắn một miếng:
"Nhưng tính cháu chắc sẽ kiên trì tìm lại phần ký ức đã mất. Bà không phản đối, vì ký ức cũng như một phần sinh mệnh, có thể lãng phí, nhưng không thể bị cưỡng ép xóa bỏ.
Bà chỉ nhắc cháu, trong quá trình tìm lại ký ức, đừng nóng vội, phải chậm mà chắc."
"Cháu hiểu rồi, cảm ơn bà chỉ dạy."
"Thôi, cháu mới về, cũng mệt rồi. Khi nào tìm lại được ký ức, tự tổng hợp xem có nên kể cho bà không. Xuống phòng với A Ly đi."
"Vâng ạ."