Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 17.1: Rất đẹp trai, cười lên còn đẹp trai hơn
Cập nhật lúc: 2024-10-04 10:04:30
Lượt xem: 84
Nói đến đây, nàng mất đi tri giác ngủ thật say.
Bắc Minh Thần giúp Phật Tịch lau mồ hôi lạnh trên trán, vung tay lên, trong điện lập tức xuất hiện mấy tên ám vệ.
"Đưa thích khách đến phủ Thần vương, nhốt vào địa lao, bổn vương muốn khiến ả ta sống không bằng chết."
"Vâng."
Hắn đưa tay khẽ vỗ mặt Phật Tịch, nỉ non: "Nàng không phải nàng, thật sao? Vậy nàng đến từ đâu? Vì sao ta có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng? Ta có cảm giác nàng vì ta mà xuất hiện."
Hắn nghĩ vậy, trong đáy mắt hiện lên vẻ cố chấp, trong đôi mắt to lóe lên ánh sáng khác lạ.
Giờ phút này trong lòng Bắc Minh Thần xác định Phật Tịch đến đây vì hắn.
"Đã như vậy thì không thể rời khỏi ta được. Chắc chắn sau này ta sẽ bảo vệ nàng chu đáo."
*
Không biết qua bao lâu, nữ tử nằm trên giường mở mắt, ánh mắt dần thay đổi, cuối cùng tỉnh táo lại.
Bây giờ đã là ban ngày, nàng dời mắt nhìn xung quanh, đây là gian phòng của nàng ở trong phủ Thần vương.
[Ta c.h.ế.t rồi hay còn sống đây?]
Nàng cử động nhẹ, cơn đau đớn nơi bả vai xông lên đầu.
"A, đau, đau."
Bắc Minh Thần đi lên, đè nữ tử đang cử động loạn lại, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Đừng lộn xộn, không lâu nữa sẽ hết đau."
Phật Tịch tỏ vẻ cầu xin: "Vết thương không ở trên người ngài, đương nhiên ngài không thấy đau rồi."
[Ta chưa từng bị thương nặng như thế.]
[Đau quá đi.]
Bắc Minh Thần khẽ an ủi: "Ta biết, ta biết nàng đau thế nào."
Phật Tịch tiếp tục lẩm bẩm.
[Đúng là hào quang xui xẻo của người này không phải để trưng cho đẹp.]
[Ta phải tìm cơ hội bỏ đi đề phòng c.h.ế.t sớm mới được.]
[Ta còn chưa nhìn thấy núi và biển cả, cũng chưa từng đi xuyên qua đám người đông đúc, cũng không muốn làm vong thê gì của hắn cả.]
Bắc Minh Thần nghe thấy nàng muốn bỏ đi, cả người tỏa ra vẻ sắc bén, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Phật Tịch chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nàng kéo mền che ngực, khóc hỏi: "Ta trúng độc gì, có nặng không?"
Nàng nói xong môi nóng lên, khiếp sợ mở to hai mắt, đối diện với đôi mắt gần trong gang tấc, thấy được sóng nước dập dờn, ầm ầm dậy sóng trong mắt đối phương.
Trái tim của nàng như muốn nhảy ra khỏi ngực, cả người sôi trào. Bây giờ bảo nàng đánh c.h.ế.t một con trâu cũng được.
Trong chớp mắt nàng ngẩn người, sau khi phản ứng kịp vội đẩy nam nhân trước mặt ra, hốt hoảng lùi qua bên cạnh, hét lên: "Ngài, ngài, ngài..."
Bắc Minh Thần nhấp môi, ánh mắt mê ly nhìn nàng: "Ta thế nào?"
[Ngươi lưu manh, không biết xấu hổ.]
[Còn không biết xấu hổ hỏi ngươi thế nào, thể diện ở đâu?]
Sắc mặt Bắc Minh Thần thay đổi, chậm rãi đến gần Phật Tịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-17-1-rat-dep-trai-cuoi-len-con-dep-trai-hon.html.]
Phật Tịch chỉ cảm thấy mình bị người trước mắt mê hoặc, muốn lùi lại nhưng thân thể không động được.
Cả người nam nhân vô cùng mê hoặc, trái tim vô dụng của nàng đập thật nhanh.
"Bịch! Bịch! Bịch!"
Trái tim đang đập loạn như muốn nói với nàng, nàng sắp không chịu nổi sự áp bức của hắn rồi.
[Hắn đẹp trai quá!]
Bắc Minh Thần khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười, lúc mặt đến gần Phật Tịch khẽ nói: "Vết thương còn đau không?"
Phật Tịch sững sờ, trừng mắt nhìn.
"Ôi... Đau, đau quá."
Bắc Minh Thần cười cười, đưa tay xoa mũi của nàng.
Phật Tịch không chớp mắt nhìn nam nhân trước mặt.
[Đột nhiên nàng nhận ra giá trị nhan sắc của Bắc Minh Thần!]
[Cười lên còn đẹp trai hơn.]
[A a a...]
[Trái tim thiếu nữ của bà già này sắp không khống chế nổi rồi.]
Khóe môi Bắc Minh Thần cong hơn, không ngờ nha đầu này lại dễ bị lừa như thế.
Xem ra nàng yêu mình như thế, vậy thì thuận theo ý nàng, để nàng sung sướng mấy hôm vậy.
"Bây giờ kêu đau cũng còn hơi sớm." Giọng nói của Bắc Minh Thần trầm thấp mang theo sự thu hút mê người, khiến cho người ta nghe được muốn chìm đắm vào đó.
"Hửm... Cái gì?"
Phật Tịch mờ mịt.
[Chẳng lẽ vết thương biến dị?]
[Hay là nàng sẽ c.h.ế.t rất thảm?]
"Vương gia, ngài vừa nói gì, ta nghe không rõ, có thể lặp lại không?" Bắc Minh Thần khẽ ho một tiếng, đứng lên đi ra ngoài: "Không có gì..."
Phật Tịch ở sau lưng hô: "Chẳng lẽ ta bị phát độc mà c.h.ế.t sao?"
Bắc Minh Thần ra khỏi phòng, giọng nói bay bổng: "Bổn vương nói sẽ để nàng bình an."
Trong mắt Phật Tịch lóe lên tia sáng, nói vậy lần này nàng không thể c.h.ế.t rồi?
Tốt quá...
Từ nay về sau, quãng đời còn lại, hành hạ đến gầy vẫn là nàng, có tiền vẫn là nàng.
"Gâu gâu... Tịch tỷ, cuối cùng tỷ tỉnh lại rồi. Gâu gâu... Hù c.h.ế.t bổn chó. Gâu gâu... Ta đại diện bọn chúng tới thăm tỷ."
Phật Tịch nhìn lướt qua con Husky, liếc mắt một cái.
"Tới vậy thôi, không mang theo gì cả à, biết ngượng không?"
"Gâu gâu... Tịch tỷ, bổn chó rất đáng thương."
Ha ha.