Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 31.2: Đáng thương quá, ngay cả bát cũng cầm không vững
Cập nhật lúc: 2024-11-05 21:58:04
Lượt xem: 18
Khóe miệng Bắc Minh Thần giật giật, quay đầu nhìn xung quanh.
"Bổn vương không ăn nhũng thứ này."
Phật Tịch không ép buộc, mỗi tay cầm một xiên mứt quả, cắn một cái, mơ hồ nói: "Không sao, ta ăn."
[Ngọt ngào, ta thích nhất.]
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch ăn vui vẻ như vậy, mấp máy môi.
"Bổn vương có thể nếm thử."
Phật Tịch ngước mắt nhìn lên, miệng đang cắn một viên mứt quả, đưa xiên mới cho Bắc Minh Thần.
Nàng vừa cắn vừa mơ hồ nói: "Cho ngài, ăn thử xem."
Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm xiên mứt quả trước mặt, lại nhìn Phật Tịch đang nhai, ánh mắt thay đổi duỗi một tay đặt ở gáy của Phật Tịch, dùng sức kéo nàng vào lòng mình, cúi đầu hôn lên.
Phật Tịch hoảng sợ, đột nhiên cảm thấy mứt quả trong miệng biến mất không thấy gì nữa. Bỗng nhiên nàng đẩy Bắc Minh Thần ra, ngượng ngùng nhìn xung quanh thấy không ai nhìn mình, thở dài một hơi.
"Ngài làm gì thế?" Trong giọng nói của nàng mang theo vẻ tức giận.
Bắc Minh Thần nhai mứt quả vừa giành được, sau khi nuốt xuống nghiêm túc nói nhảm.
"Ta đang nếm mứt quả."
Khóe miệng Phật Tịch co giật, chỉ muốn bóp chết Bắc Minh Thần tại chỗ.
Giờ phút này tâm trạng của Bắc Minh Thần rất tốt, buổi sáng hắn đã xem sách, bây giờ có thể thí nghiệm một phen.
Phật Tịch thấy vẻ mặt Bắc Minh Thần thay đổi, trong lòng dâng lên sự sợ hãi.
Nàng cảm thấy mình bị một lão sói xám theo dõi, chỉ cần mất tập trung một chút sẽ bị hắn nuốt vào bụng.
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, trong ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
Phật Tịch dời mắt, tiếp tục đi đến phía trước.
[Mấy hôm nay sao thế?]
[Chẳng lẽ đến kỳ động dục rồi?]
[Bây giờ hắn đang tuổi đầy sức sống, cần trút ra.]
[Có thể hiểu được.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-31-2-dang-thuong-qua-ngay-ca-bat-cung-cam-khong-vung.html.]
Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, tưởng rằng Phật Tịch bằng lòng làm chuyện kia với mình, tâm trạng rât tốt.
Hắn tiếp tục kéo tay Phật Tịch, không biết giờ phút này có tâm trạng thế nào, cảm thấy tay Phật Tịch mềm mại hơn hẳn.
Hắn lại nghĩ đến da thịt mình sờ tối qua, trong lòng rung động không thôi.
"Người hảo tâm..."
Phật Tịch như có điều suy nghĩ đi về phía trước, đột nhiên trước mặt bị một tên ăn mày cản lại.
Nàng hoàn hồn nhìn lại, chỉ thấy người kia mặc y phục tả tơi, gương mặt tiều tụy, dáng người gầy yếu, cả người bẩn thỉu.
Giờ phút này, trong tay gã cầm bát bể, tay run run, run rẩy...
Phật Tịch suy tư.
[Đáng thương quá.]
Bắc Minh Thần nghĩ rằng Phật Tịch đầy lòng nhân ái, vẫy tay với Linh Tiêu ở phía sau.
Linh Tiêu hiểu ý đi lên, móc bạc trong ngực ra ném vào bát bể kia.
Cùng lúc đó, Phật Tịch duỗi hai tay cầm bát bể của tên ăn mày.
[Đáng thương quá, ngay cả bát cũng cầm không chắc.]
Bát vừa vào tay, chỉ nghe tiếng "Keng", bạc lắc lư trong bát cuối cùng rơi vào đáy bát.
Bắc Minh Thần, Linh Tiêu, tên ăn mày, ba người mờ mịt nhìn Phật Tịch đang bối rối, sự khó hiểu tràn ra khỏi mắt.
Nàng muốn làm gì?
Phật Tịch nhắm mắt lại, người này đưa bát đến trước mắt của nàng, nàng tưởng muốn nhờ nàng bưng hộ.
Nàng mở to mắt, hai tay xoay bát.
"Bát này cũng không tệ." Nàng nhìn tên ăn mày: "Mua ở chỗ nào thế, ta cũng đi mua một cái."
Ánh mắt của tên ăn mày lóe lên vẻ khác thường, đưa tay giành bát từ tay Phật Tịch ôm vào lòng, cảnh giác nhìn ba người trước mặt.
Phật Tịch rất muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng, đến cuối cùng lại không tìm được câu nào hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này, đành quay người đi thẳng về phía trước.