Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 75.1: Nửa đêm đừng cầm đao trên đường, rất dọa người

Cập nhật lúc: 2025-04-09 14:59:53
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phật Tịch len lén liếc nhìn, mở to mắt.

[Thật tò mò sao nhiều người áo đen có thể cùng hành động như thế, sao tránh thoát được ánh mắt của mọi người đi đường?]

Bắc Minh Thần nắm chặt tay Phật Tịch, liếc mắt ra hiệu với Giản Triều, sau khi khẽ gật đầu kéo Phật Tịch, khẽ nói: "Đi..."

Phật Tịch hiểu ý, vội nâng bước, ba người cùng tránh qua bên trái.

Lúc Bắc Minh Thần và Giản Triều tránh về phía bên trái, hai người một trái một phải bảo vệ Phật Tịch ở giữa.

Trong lúc đó, những tên áo đen kia đánh về nơi bọn họ vừa đứng.

Ba người nghe tiếng cùng dừng bước lại, ngoái nhìn về phía những tên áo đen ở phía sau.

Giản Triều xoay cây quạt trong tay một vòng, sau đó nhanh chóng nâng tay lên, làm ra tư thế muốn nghênh chiến, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú những tên áo đen xung quanh.

Bắc Minh Thần nhíu mi, kéo Phật Tịch ra sau mình, nhìn chằm chằm những tên áo đen kia, hơi nghiêng đầu: "Theo sát phía sau ta, bảo vệ bản thân cho tốt."

Phật Tịch khẽ cắn cánh môi, nhìn chằm chằm những tên áo đen, khẽ ừm một tiếng.

Người áo đen chậm rãi đi đến gần ba người.

Đột nhiên, những tên áo đen kia như được rót đầy năng lượng, bay vọt lên.

Giản Triều và Bắc Minh Thần nghiêm mặt, sau đó nhíu mày vội bước lên trước. Một tay Bắc Minh Thần kéo Phật Tịch, một tay vung ám khí đánh về phía những tên áo đen kia.

Giản Triều vung quạt trong tay, tiếng "Lạch cạch" vang lên, vô số ngân châm vung ra khỏi quạt đ.â.m vào đầu đám áo đen.

Đám áo đen đứng hàng đầu trúng chiêu, cùng nhau ngã xuống.

Phật Tịch kinh ngạc nhìn cảnh này, miệng há to thành hình chữ O.

[Ôi trời má ơi.]

[Công phu của Giản Triều và Bắc Minh Thần tốt thật sự!]

"Đi." Bắc Minh Thần liếc mắt khẽ nói một tiếng, kéo Phật Tịch đi về phía bên cạnh. Giản Triều liếc nhìn những tên áo đen kia, sau đó đi theo hai người. Ba người cùng nhau chạy về phía trước, động tác nhanh gọn dứt khoát.

Đột nhiên, Phật Tịch giữ chặt hai người đang chạy vọt về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng, Bắc Minh Thần chớp mắt, hắn cũng đã nhận ra.

Ba người ngước mắt, lại nhanh chóng khom lưng xuống. Cùng lúc đó, một lưỡi đao lao vụt qua phía trên bọn họ mang theo cơn gió mát, thổi bay tóc bọn họ lên, đủ thấy người kia dùng sức mạnh thế nào.

Mấy người đứng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú phía trước. Một tay Bắc Minh Thần nắm chặt tay Phật Tịch, một tay khác nắm chặt đoản kiếm, cảnh giác nhìn xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-75-1-nua-dem-dung-cam-dao-tren-duong-rat-doa-nguoi.html.]

Giản Triều cầm quạt, tay dùng sức, ngân châm trong quạt liên tục bắn ra vào bóng đêm. Chỉ nghe thấy tiếng roẹt roẹt đ.â.m vào da thịt, sau đó là tiếng ngã xuống ầm ầm.

Tiếp theo, có một nam tử khôi ngô nhảy từ trên xuống, trong tay nam tử kia cầm một thanh đao dài sắc bén, trên mặt gã có vẻ lạnh lùng khát máu.

Giản Triều khẽ hừ một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ xem thường.

Nam tử bị Giản Triều khinh thường chọc giận, chỉ thấy gã giơ đao lên, miệng hô "A" chém về phía Giản Triều.

Giản Triều lắc đầu, xoay mũi chân nhích thân thể qua một bên, dễ dàng tránh khỏi sự tấn công, sau đó ra chiêu. Cây quạt xẹt qua không khí, phát ra tiếng "Soạt soạt".

Nam tử bị cây quạt quét qua, trên cổ xuất hiện vết đỏ, sau đó chảy máu.

Giản Triều nhìn nam tử trước mặt, cười khinh bỉ, sau đó nâng chân lên đá mạnh vào bụng nam tử kia. Nam tử kia bay ra ngoài, ngã nhào trên đất.

Phật Tịch lắc đầu, chậc chậc thán phục.

[Thế chẳng phải rõ ràng là tự tìm đường c.h.ế.t à?]

[Câu chuyện này dạy cho chúng ta một bài học: Buổi tối thì nên về nhà sớm, nửa đêm đừng có cầm d.a.o đi hù người trên phố, không thì rất dễ đi gặp Diêm Vương.]

Giản Triều đứng vững, cầm quạt phe phẩy.

Phật Tịch thấy thế, không nhịn được mà nói: "Ngươi cẩn thận một chút, nếu giết nhầm chính mình, đến Diêm Vương điện cũng không nói rõ ràng được đâu."

Tay Giản Triều cứng đờ, âm trầm nhìn về phía Phật Tịch, lại nhìn Bắc Minh Thần, dường như muốn nói huynh có quản không?

Bắc Minh Thần kéo Phật Tịch quay người rời đi, cuối cùng nói một câu: "Nàng là tẩu tẩu của đệ, là trưởng bối, giáo huấn đệ là chuyện nên làm."

Giản Triều chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, tiếp theo đó nghe thấy sau lưng vang lên tiếng xé gió. Y quay đầu lại, nhìn thấy một thanh đao sắc bén phá vỡ bầu không khí đánh về phía mình.

Trong lòng Giản Triều sợ hãi không thôi, vội tránh qua bên phải. Chỉ nghe ầm một tiếng, trên vách tường cách đó không xa bị đánh vỡ thành một lỗ lớn.

Giản Triều còn chưa đứng thẳng, một nam tử mặc y phục đen vội đánh về phía y, dùng hết sức, dáng vẻ chém một đao mất mạng.

Bắc Minh Thần thấy thế, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, xoay tay. Bỗng chốc, nội lực mạnh mẽ tràn vào lòng bàn tay, mạnh mẽ đánh về phía trước.

Nam tử áo đen giơ cao thanh kiếm sắc bén, lúc đang muốn đ.â.m Giản Triều lại bị Bắc Minh Thần đánh lùi về sau mấy bước.

Trong ánh mắt nam tử áo đen lóe lên vẻ sắc bén, cổ tay hất xuống, sau đó có rất nhiều người áo đen chạy đến.

Phật Tịch híp mắt, nàng có thể cảm giác được đám người này không giống đám người ngồi ăn rồi chờ c.h.ế.t ban nãy. Đám người này đều là người có võ nghệ cao siêu.

Nam tử lại đ.â.m về phía Giản Triều, Giản Triều nhanh chóng lấy quạt cản trước người. Cây quạt kia đụng vào thanh kiếm phát ra âm thanh chói tai. Hai người liên tục lùi lại mấy bước, Giản Triều cố định thân thể, sau đó quơ quạt đánh về phía trước.

 

Loading...