Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 76.1: Ngươi cứ treo cổ ở cửa Thần Vương phủ là được rồi

Cập nhật lúc: 2025-04-11 15:00:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó là một tiếng "Ầm" vang lên, nam nhân kia rơi mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Phật Tịch lắc đầu, vỗ vỗ tay, chép miệng: "Ngụm m.á.u này phun ra đúng là tuyệt tác. Ta đã nói rồi, ta tức giận, ta tức giận! Thế mà các ngươi cứ không nghe, thế thì ta cũng đành chịu vậy."

Ban đầu tên áo đen vẫn còn một hơi thở, là kiểu nếu như cứu thì vẫn sống được. Nhưng nghe Phật Tịch nói lại phun máu tươi, ngất đi tại chỗ.

Phật Tịch trợn tròn mắt.

[Chết, chết rồi sao?]

[Chời má, ta giết người rồi.]

"Bắc Minh Thần! Bắc Minh Thần!"

Phật Tịch vội vã chạy đến chỗ Bắc Minh Thần, trên đường gặp sát thích khách cản đường, nàng đưa tay trái bắt một tên, tay phải túm một tên, tiện tay ném hết ra phía sau.

Bắc Minh Thần xoay người, đám người cách hắn gần nhất cùng nhau ngã xuống. Đoản kiếm trong tay hắn vẫn đang nhỏ từng giọt máu đỏ tươi.

Phật Tịch nhìn mà ngẩn người.

Bắc Minh Thần vội vã vứt đoản kiếm xuống, tim đập thình thịch dữ dội. Lúc này hắn rất sợ, sợ Phật Tịch nhìn thấy bộ dạng này từ đó sợ hãi hắn, lại bỏ chạy.

Ánh mắt Phật Tịch dần thay đổi, biến thành ánh sao lấp lánh.

[Động tác ban nãy vô cùng đẹp trai.]

Sau đó, nàng mới chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Bắc Minh Thần, nàng hơi nhíu mày, trong lòng bắt đầu lo lắng.

[Chẳng lẽ bị thương rồi?]

Nàng mau chóng chạy đến trước mặt Bắc Minh Thần, kéo tay áo hắn xem xét một phen, đến khi nhìn gương mặt Bắc Minh Thần, mấp máy môi: "Có bị thương không?"

Bắc Minh Thần nắm lấy tay Phật Tịch, siết chặt trong lòng bàn tay: "Không có..."

Giản Triều tranh thủ một giây rảnh rỗi ngước nhìn đôi uyên ương tình ý dạt dào kia, rồi lại tiếp tục đánh nhau, giọng đầy bất mãn: "Haiz, hai người bên kia, không thấy đệ sắp bị đánh c.h.ế.t à? Nếu hai người không ra tay nữa thì ngày mai có thể mở tiệc đưa tang được rồi." 

Phật Tịch buông tay Bắc Minh Thần ra, đứng sang bên không chịu lép vế nói:

"Vậy thì tốt, đúng lúc ta cũng muốn ăn tiệc."

Giản Triều nhặt chiếc quạt vừa ném ra, hít sâu một hơi, nghiến răng: "Tẩu có thể hi sinh hỗ trợ một chút không? Ngày mai ta sẽ mời tẩu ăn tiệc."

Vừa nói xong, chỉ thấy Bắc Minh Thần đỡ đòn giúp y. Hắn thở dài một hơi, vui mừng nhìn Phật Tịch , dáng vẻ trẻ con dễ dạy.

Phật Tịch lườm một cái, hừ nhẹ: "Lần sau, ta nguyện vì ngươi áy náy cả đời."

Giản Triều nhìn nàng, khóe miệng mấp máy.

Mấy tên áo đen còn lại thấy tình thế không ổn, vội quay đầu bỏ chạy.

Giản Triều ném chiếc quạt xếp trong tay, quạt mang theo sức mạnh xẹt qua cổ những kẻ kia một cách gọn gàng, lại thay đổi hướng quay trở lại tay Giản Triều  lần nữa. Cùng lúc đó, mấy tên áo đen té ngã trên đất.

Phật Tịch chống cằm, dán mắt nhìn chiếc quạt trong tay Giản Triều, trong lòng suy nghĩ.

[Khiến quạt quay lại? Nguyên lý gì vậy trời?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-76-1-nguoi-cu-treo-co-o-cua-than-vuong-phu-la-duoc-roi.html.]

Bắc Minh Thần chắn trước mặt Phật Tịch, nắm tay nàng, dịu dàng nói: " Về thôi..."

Phật Tịch liếc nhìn xác la liệt dưới đất, ngẩng đầu hỏi: "Còn đống này thì sao?"

Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch bước đi, giọng nói vọng lại: "Giản Triều, đệ xem mà làm."

Giản Triều khẽ đáp một tiếng.

Phật Tịch ngoái đầu nhìn lại, thấy Giản Triều như đang trầm tư suy nghĩ. Nàng kéo tay Bắc Minh Thần, thì thầm: "Một mình y xử lý được không? Đừng để mệt chết."

Bắc Minh Thần bật cười: "Không đâu..."

Trở lại viện tử, Bắc Minh Thần sai Linh Phong đến nơi chém giết ban nãy, bảo y dẫn người đi giúp đỡ. Sau khi Linh Phong đi rồi, hắn quay lại nhìn Phật Tịch, dịu giọng nói: "Đêm nay chúng ta nghỉ lại ở đây."

Phật Tịch ngoan ngoãn gật đầu.

Bắc Minh Thần mỉm cười, dắt tay nàng đi về hậu viện, lên tầng hai, mở cửa phòng.

Phật Tịch theo sau bước vào, chỉ thấy bên phải chất đầy sổ sách.

[Bắc Minh Thần là học sinh giỏi à?]

Bắc Minh Thần kéo Phật Tịch ra phía sau, nhìn bể tắm kia, mỉm cười nói: "Tắm trước rồi nghỉ ngơi."

Phật Tịch ngẩng đầu, khó hiểu: "Ngài không nghỉ ngơi sao?"

Bắc Minh Thần khẽ gật đầu: "Ta phải xem sổ sách."

Ánh mắt Phật Tịch lóe sáng.

Bắc Minh Thần cười ha ha: "Ha ha, đều là của nàng, tiền của ta đều kiếm cho nàng."

Phật Tịch cảm thấy lúc này mình nên vô cùng cảm động, gật đầu há miệng nói: "Xem ra sản nghiệp của ngài cũng có lâu rồi, vậy trước khi quen ta, ngài kiếm tiền cho ai?"

Bắc Minh Thần nghẹn lời, trước khi quen Phật Tịch, đương nhiên là hắn kiếm cho bản thân rồi.

"Tiền ta kiếm lúc trước đều... Tiết kiệm để gặp nàng bây giờ."

Phật Tịch sững người, rồi bật cười, hai tay khoác lên vai Bắc Minh Thần, giọng trêu chọc: "Không nhìn ra nam nhân này nói lời tâm tình thành thạo quá." 

Bắc Minh Thần nhìn vẻ mặt trêu chọc của Phật Tịch, gỡ tay nàng xuống khỏi cổ mình.

"Đừng đùa nữa, muộn rồi."

Phật Tịch nhún vai, xòe tay ra, tỏ ý 

Bắc Minh Thần nở nụ cười thú vị, bước chân dần dần áp sát Phật Tịch.

Phật Tịch cảm thấy không ổn, lui dần về sau, cuối cùng bị dồn đến góc tường, không còn đường lui. Nàng nhìn nam nhân đang đến gần, nuốt nước bọt.

"Dường như đã rất muộn rồi." Phật Tịch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mở to mắt, vờ đáng thương nói.

"Vậy thì chúng ta…" Bắc Minh Thần cười nói.

Phật Tịch nghe giọng hắnđầy vẻ chế giễu, trong lòng bắt đầu bất an.

[Chúng ta đang ở bên ngoài đó.]

 

Loading...