Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 76.2: Ngươi cứ treo cổ ở cửa Thần Vương phủ là được rồi

Cập nhật lúc: 2025-04-13 14:25:39
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng nghĩ đến đây đưa tay đẩy Bắc Minh Thần, mỉm cười nói: "Chẳng phải ngài muốn xem sổ sách à? Vậy mau đi đi, ta muốn đi tắm."

Bắc Minh Thần nhìn vẻ mặt Phật Tịch căng thẳng, đột nhiên cười ha ha, đưa tay xoa đầu nàng, giọng điệu cưng chiều: "Ừm." Nàng nói xong hôn lên trán Phật Tịch, sau đó xoay người rời đi.

Phật Tịch vỗ mặt mình, thở ra một hơi, chạy ra sau bình phong.

Sau khi tắm rửa mặc quần áo xong, chải tóc lại mới đi đến phòng sách, thấy Bắc Minh Thần ưu sầu nhìn chằm chằm sổ.

Phật Tịch hất tóc ra sau, bước chân qua, hơi cúi đầu, con mắt trừng to, chỉ thấy trên sổ viết...

[Vậy mà ta không biết những chứ này?]

[Con mẹ nó ngượng quá.]

Bắc Minh Thần nhìn qua, cười nói: "Đi nghỉ ngơi đi."

Phật Tịch gật đầu đứng lên, đi mấy bước đã quay lại, chỉ vào sổ nói: "Chữ này đọc sao? Ta thấy rất quen mắt."

Bắc Minh Thần bật cười, đưa tay kéo Phật Tịch vào lòng, giơ sổ lên bình tĩnh nói: "Chữ đó sau này ta sẽ dạy nàng, ý chung là không phải cái chết bình thường."

Phật Tịch ngẩng đầu nhìn mặt Bắc Minh Thần, trong lòng dâng lên suy nghĩ ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng. Đột nhiên nghe thấy mấy chữ cuối cùng, cúi đầu nhìn xuống.

"Ai không chết bình thường?"

Bắc Minh Thần ném sổ lên bàn, nhắm mắt lại sau đó mở ra, cúi đầu nhìn gương mặt sáng tỏ của Phật Tịch, cười cười: "Phụ thân và mẫu thân."

Phật Tịch chấn động, vội ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn Bắc Minh Thần với vẻ khó hiểu. Khi thấy đáy mắt hắn đầy vẻ đau thương, đôi môi hơi hé, có cảm giác nghẹn lời, nàng ngậm miệng lại chăm chú nhìn hắn.

[Không đúng, trong sách viết rõ cha của Bắc Minh Thần chết ở sa trường, mẫu thân khó sinh mà chết, không hề có cốt truyện ẩn giấu.]

[Ta xem kết cục rồi, chẳng lẽ lúc xem đọc quá nhanh nên bỏ sót?]

[Không thể nào.]

[Trong cốt truyện cũng không có Giản Triều.]

[Vậy truyện ngôn tình máu chó biến thành truyện trinh thám rồi à?]

Sau khi bình tĩnh lại, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Có khi nào bị nhầm không?"

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào lòng, giọng nói dịu dàng: "Nàng cứ tiếp tục vô tư là được."

Phật Tịch ngẩng đầu lên, nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: "Ngài bảo Linh Tịch Các tra chuyện gì?"

"Tra tung tích của Giản Yên."

Phật Tịch mờ mịt.

[Giản Yên này lại là ai?]

Bắc Minh Thần đưa tay nhéo mặt Phật Tịch, cười khẽ: "Giản Yên là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của mẫu thân ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-76-2-nguoi-cu-treo-co-o-cua-than-vuong-phu-la-duoc-roi.html.]

Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

[Ta phải đi điều tra, rõ ràng chỉ là chuyện ba người hắn ngược nàng ta, nàng ta ngược hắn, nàng ta trốn hắn, hắn theo đuổi khiến nàng ta chắp cánh khó thoát, sao lại thành nhiều người như thế.]

Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch, kéo nàng đến cạnh giường. Sau khi chờ Phật Tịch nằm xuống, hắn đắp mền cho nàng, khẽ nói: "Không còn sớm nữa, ngủ đi."

Phật Tịch khẽ ừm, nhắm mắt lại.

Bắc Minh Thần quay người đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm sổ sách nhìn lại, lại ném sổ lên bàn, vẻ mặt căng thẳng.

Phật Tịch từ từ mở mắt nhìn vẻ mặt u sầu của Bắc Minh Thần, mím môi.

[Để ta cứu vớt ngài vậy.]

Phật Tịch không biết nàng ngủ khi nào, lúc thức dậy đã thấy gương mặt tuấn tú của Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần chậm chạp mở to mắt, cười cười với Phật Tịch, giọng nói buồn ngủ mờ mịt: "Dậy đi, chúng ta hồi phủ."

"Ừm..."

Hai người ăn mặc chỉnh tề rồi bước ra khỏi phòng, trước mặt có một người đón tiếp, khom người cung kính nói: "Chủ tử, đã chuẩn bị xong bữa sáng."

Bắc Minh Thần khẽ ừm, kéo tay Phật Tịch đi vào phòng ăn.

Chỉ thấy Giản Triều đã ngồi trên bàn ăn, nhìn thấy Bắc Minh Thần và Phật Tịch đến nở nụ cười, thái độ ân cần: "Mau đến đây ngồi ăn sáng đi."

Phật Tịch nhíu mi tâm, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thần.

[Sao có cảm giác như chồn chúc tết gà thế này?]

Bắc Minh Thần không đáp lời, kéo Phật Tịch đi qua ngồi xuống, sau đó múc cháo vào chén đẩy đến trước mặt Phật Tịch, cúi đầu khẽ nói: "Muốn ăn gì?"

Phật Tịch ngước mắt nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, thấy bánh ngọt hình hoa: "Ta muốn ăn cái kia."

Bắc Minh Thần thuận theo ánh mắt Phật Tịch, cầm lấy đũa định gắp, chỉ thấy một đôi đũa vượt lên trước. Hắn không vui nhìn qua.

Giản Triều gắp bánh ngọt kia, nói lấy lòng: "Tẩu tẩu, món này ngon, tẩu nếm thử đi."

Y nói xong muốn đặt bánh ngọt vào đĩa của Phật Tịch, lúc đưa đũa qua lại bị ánh mắt âm trầm của Bắc Minh Thần dọa sợ.

Bắc Minh Thần không vui nói: "Đệ muốn làm gì?"

Giản Triều nuốt một cái, âm thầm rụt đũa lại, bỏ bánh ngọt vào đĩa của mình, giọng nói chột dạ: "Đệ đã dọn thi thể rồi, cho nên đệ có thể đi đến Thần Vương phủ ở một thời gian không?"

Y nghĩ là Thần Vương phủ do Phật Tịch làm chủ nên muốn lấy lòng Phật Tịch, ai ngờ lại động vào người nào đó?

Bắc Minh Thần sững sờ, sau đó khẽ gật đầu.

Giản Triều thấy thế, trong lòng dâng lên sự phản nghịch, chua xót nói: "Haiz, ai cũng xem thường đệ, đệ phải nghĩ cách để người của Thần Vương phủ phải e ngại."

Phật Tịch hừ hừ mấy tiếng: "Không khó, chỉ cần ngươi treo cổ ở trước cửa Thần Vương phủ là được, như vậy không chỉ người của Thần Vương phủ e sợ mà ngay cả người bên ngoài phủ cũng e sợ, ngươi sẽ là quỷ tỏa sáng nhất trên đường."

 

Loading...