Phật Tịch nói xong, mặt không đổi sắc múc một muỗng cháo uống.
Giản Triều ngây ngốc ngẩn người, mím môi cứng đờ, vì sao y lại cảm thấy buồn cười vậy chứ, không được, không thể cười! Rõ ràng lời này của Phật Tịch là đang xỉa xói y! Y quay đầu nhìn Bắc Minh Thần, muốn để Bắc Minh Thần làm chủ cho mình.
Ai ngờ Bắc Minh Thần không để ý đến Giản Triều, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho Phật Tịch, thỉnh thoảng còn khẽ hỏi: "Ăn ngon không? Thích ăn món nào?"
Dáng vẻ dịu dàng kia khiến Giản Triều cũng muốn yêu đương nồng cháy giống như Bắc Minh Thần.
Phật Tịch ngẩng đầu nhìn qua, thấy Giản Triều đang dán mắt nhìn Bắc Minh Thần, nàng nhướng mày, ung dung nói: "Có phải ngài ấy đẹp trai hơn hẳn ngươi không? Hai người cùng chung huyết thống, sao dáng vẻ lại chênh nhau nhiều như thế?"
Bắc Minh Thần nghe vậy vô cùng vui vẻ, tuy bình thường hắn chẳng coi trọng dung mạo, nhưng nếu Phật Tịch thích khuôn mặt này, vậy thì hắn phải để tâm một chút.
Giản Triều lúc này chuyển ánh mắt sang Phật Tịch, rồi lại quay sang Bắc Minh Thần, thấy vẻ mặt hắn đắc ý. Sắc mặt của Giản Triều giống như meme ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm*. Sau đó y đưa tay che tim, dời mắt nhìn chỗ khác, không nỡ nhìn nữa.
Trong phòng ăn im lặng như tờ, chỉ có tiếng thìa va nhẹ vào chén cùng với giọng nói của Bắc Minh Thần khẽ vang lên.
Giản Triều tùy tiện ăn vài miếng, sau đó cầm quạt, nghênh ngang rời khỏi phòng. Đúng là mù mắt chó rồi! Sáng sớm đã phải xem một màn tình chàng ý thiếp!
Phật Tịch khẽ nghiêng đầu, Bắc Minh Thần nhẹ giọng: "Ăn đi..."
Phật Tịch quay lại nhìn hắn: "Sao ta cảm thấy hình như y tức giận rồi, là vì lời ta mới nói à?"
Bắc Minh Thần tiếp tục gắp bánh cho nàng, mỉm cười nói: "Không đâu, y mặt dày lắm."
Phật Tịch gật đầu: "Vậy vừa rồi y nói muốn đi Thần Vương phủ ở một thời gian là thế nào?"
Bắc Minh Thần đặt đũa xuống, uống một hớp cháo, giọng thản nhiên: "Thích khách đêm qua do Bách Thanh quốc phái đến. Giản Triều đã ném thích khách về lại Bách Thanh quốc. Nếu bây giờ đệ ấy trở về, vậy chẳng phải là khiêu khích à, có khả năng có đi không có về."
Phật Tịch mơ màng gật đầu: "Ồ, ra là vậy… Nhưng ta vẫn chưa hiểu lắm."
Bắc Minh Thần buông thìa, nghiêng đầu nhìn nàng, giọng yêu chiều: "Giản Triều và hoàng đế Bách Thanh quốc, cũng chính là thúc thúc của y đã đấu đá với nhau nhiều năm. Hoàng đế luôn muốn trừ khử Giản Triều, bởi vì trước khi ông ngoại Giản Triều mất từng muốn y trở thành Hoàng đế Bách Thanh quốc. Nhưng lúc đó y còn nhỏ, chúng tiến cử Hoàng đế hiện tại nhiếp chính."
Phật Tịch hiểu ra gật đầu: "Giờ y lớn rồi, hoàng đế kia lại không chịu nhường ngôi, thế là muốn g.i.ế.c y để yên tâm ngồi vững trên ngai vàng."
Bắc Minh Thần khẽ gật đầu, tiếp tục gắp thức ăn.
Phật Tịch như có điều suy nghĩ, miệng nhai bánh ngọt nhưng suy nghĩ lại bay xa.
[Haiz, ta còn tưởng rằng mình có góc nhìn của Thượng Đế, kết quả bây giờ mới phát hiện ta còn không thấy chân Thượng Đế đâu.]
[Tác giả ơi, rốt cuộc bà viết bao nhiêu cốt truyện ẩn giấu vậy?]
Bắc Minh Thần khẽ gõ trán nàng: "Nghĩ gì thế? Mau ăn sáng đi."
Phật Tịch nhìn bánh ngọt trong đĩa, mím môi: "Ngài đang nuôi heo Peppa à?"
Bắc Minh Thần cười khẽ.
Phật Tịch gắp bánh ngọt trong đĩa chia cho Bắc Minh Thần, mỉm cười nói: "Ngài cũng ăn đi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-77-1-thiet-tru-co-phai-toi-qua-nguoi-uong-qua-nhieu-chao-khong.html.]
"Ừm..."
Sau khi hai người ăn xong thì đi ra khỏi phòng ăn, lại thấy Giản Triều ngẩng đầu nhìn gió thổi lá cây.
Phật Tịch mím môi.
[Đúng là từ nhỏ thiếu thốn, lớn lên thiếu tình yêu. Bà ngoại không thương, cậu không yêu.]
[Y và Bắc Minh Thần có thể lập nhóm debut, tên nhóm là Luôn có tiện nhân muốn hại ta.]
Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, mặt không đổi sắc nhìn Giản Triều, lạnh lùng nói: "Giản Triều..."
Giản Triều quay đầu lại, chỉ thấy y bị đông cứng đến mức sắc mặt tím ngắt, hai tay xoa xoa, vừa cúi đầu đã chảy nước mũi. Giản Triều vội ngẩng đầu lên, đưa tay đè chặt.
Phật Tịch không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu chỗ khác.
[Không ngờ vừa rồi y ngửa đầu là sợ chảy nước mũi, vậy mà ta ở đây còn tưởng tượng một vở kịch.]
Bắc Minh Thần không hề phản ứng, kéo tay Phật Tịch đi ra khỏi tòa nhà, ngồi lên xe ngựa.
Không bao lâu sau, Giản Triều cũng lên xe ngựa, ngồi ở một góc.
Phật Tịch nhích người lại gần Bắc Minh Thần.
Giản Triều liếc mắt nhìn qua, nông cạn, nếu hai người ăn nhanh chút, y đã không phải đứng ngoài chịu gió bắc!
Bắc Minh Thần vẫn nắm tay Phật Tịch, mặc kệ hai người liếc mắt khiêu khích, hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Giản Triều thấy thế lắc đầu cảm thán nói: "Haiz… Một tấm chân tình, cuối cùng lại cho chó ăn rồi."
Phật Tịch nhướng mày, nhìn hắn, khóe miệng cong cong: "Chân tình là cái gì, ta chưa từng nghe."
Nàng lại nhìn Giản Triều một lượt, chép miệng: "Ngươi không biết chó cũng kén ăn à?"
Giản Triều nghẹn họng, cố ép mình bình tĩnh lại, quay đầu đi. Y đề phòng mình không kìm được sẽ tát nàng một cái, sau đó Phật Tịch và Bắc Minh Thần hợp sức đánh y.
Mệt, đúng là quá mệt, sau này có tìm thê tử thì nhất định phải tìm người dịu dàng hiền lành.
Bắc Minh Thần xiết c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, nở nụ cười nhạt.
Đột nhiên Giản Triều cảm thấy mình quá thừa thãi, vén rèm xe định bước xuống. Chợt một cơn gió lạnh thổi qua mặt, y rùng mìn hắt xì một cái rõ to, nước mũi cũng không khống chế được mà chảy ra.
Phật Tịch lập đưa tay che mặt.
[Đúng là cạn lời.]
*Mình không up ảnh được, ai muốn coi meme đó gg search: Meme ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm, hoặc link này nè( https://upanh.tv/image/uEtZNz ).