Bắc Minh Thần đỡ đầu Phật Tịch tựa vào vai mình, sau đó hắn cảm giác được thân thể Phật Tịch run lên, thỉnh thoảng hừ hừ mấy tiếng.
Giản Triều vội lấy khăn tay ra lau sạch, sau đó lại ngồi xuống. Bên ngoài lạnh quá, vẫn là trong xe ngựa ấm áp hơn. Sau khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Phật Tịch, y khinh thường nói: "Tẩu tẩu nên nhẫn nại chút đi, người không biết còn tưởng rằng tẩu lên cơn động kinh đấy."
Tâm trạng của Phật Tịch rất tốt, hiếm khi không phản bác lại, ngẩng đầu lên, mặt đầy ý cười, ho khan vài tiếng rồi cười nói: "Nghe tiếng tẩu tẩu này của ngươi, ta có cảm giác như Thiết Phiến công chúa Thiết Phiến công chúa."
Nghĩ đến đây, nàng mím môi cười trộm, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thần.
[Bắc Minh Thần là Ngưu Ma Vương, ha ha...]
Bắc Minh Thần và Giản Triều đều khó hiểu, Phật Tịch đang nói gì thế?
Phật Tịch hừ hừ mấy tiếng sau đó ngồi thẳng dậy, trên mặt vẫn còn ý cười.
Giản Triều nhìn nàng từ đầu đến chân, sao trông nữ nhân này giống bị đứt dây thần kinh nhỉ.
Phật Tịch cảm nhận được ánh mắt không thiện chí, trừng mắt nhìn lại, trong mắt như đang đánh giá.
[Chắc chắn tên chảy nước mũi này đang thầm mắng ta!]
Khóe môi Bắc Minh Thần khẽ nhếch, đưa tay xoa mi tâm, nói với bên ngoài xe ngựa.
"Linh Phong, nhanh lên."
"Vâng." Linh Phong kính cẩn đáp, sau đó quất roi da vào ngựa. Con ngựa bị đau chạy thật nhanh. Y vừa định rụt roi lại, chỉ thấy trong xe ngựa vang lên giọng cười không ra nước mắt.
Giọng cười kia, cộng với thời tiết này… Thật sự khiến người nổi da gà.
Một lúc lâu sau, Linh Phong dừng ngựa lại, nhảy xuống xe, đứng ở một bên cung kính nói to: "Vương gia, vương phi, đã đến Thần Vương phủ."
Trong xe vang lên giọng nói của Bắc Minh Thần: "Ừ."
Linh Phong vội vén rèm, chỉ thấy Giản Triều xuống xe trước, sau đó là Bắc Minh Thần. Phật Tịch ló đầu ra, đưa tay, Bắc Minh Thần bật cười bế nàng xuống khỏi xe.
Phật Tịch nhìn cổng Thần Vương phủ, ánh mắt lướt qua người Giản Triều, trêu chọc: "Ngươi không suy nghĩ đề nghị của ta sao?"
Giản Triều nhìn chằm chằm Phật Tịch, hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước vào phủ.
Phật Tịch phía sau gọi: "Ta sẽ để dành cho mình ngươi phúc lợi của người treo cổ trước cửa Thần Vương phủ."
Giản Triều nhấc chân lên, vừa định bước vào phủ, nghe câu đó thì khựng lại một chút, sau đó bình tĩnh bước vào.
Bắc Minh Thần bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Phật Tịch cùng bước vào Thần Vương phủ.
Linh Phong và Linh Tiêu bước ra đón nhìn nhau liếc nhau: Lần này xem ra Nhị hoàng tử gặp khắc tinh rồi. Trước giờ hễ y đến Thần Vương phủ thi không yên ổn chút nào, lần này xem y còn đắc chí ra sao.
Phật Tịch vừa bước vào phủ, Tòng Tâm đã hấp tấp chạy tới, vẻ mặt lo lắng, cúi người hành lễ: "Tham kiến vương gia, vương phi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-77-2thiet-tru-co-phai-toi-qua-nguoi-uong-qua-nhieu-chao-khong.html.]
Phật Tịch hỏi ngay: "Có chuyện gì thế?"
Tòng Tâm bước lên hai bước, đỡ tay Phật Tịch vờ đi về trước, giọng không giấu nổi lo lắng: "Vương phi, chó người nuôi nổi điên rồi."
Phật Tịch sững người, lập tức buông tay Bắc Minh Thần, đi theo Tòng Tâm:
"Nổi điên thế nào? Là lăn lọc rên rỉ? Hay nằm chờ chết?"
Tòng Tâm lắc đầu: "Nó muốn xưng bá rồi!"
"Cái gì?"
Tòng Tâm há miệng, nhưng hình ảnh kia không thể diễn tả bằng lời nói. Nàng ấy kéo Phật Tịch bước nhanh về phía trước.
Phật Tịch thấy vậy cũng vội đi theo, con chó này chắc là ngứa đòn rồi.
Nàng tới cửa viện, nhing thấy cửa bị khóa mấy lớp, đưa tay kéo thử, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Tòng Tâm lấy chìa khóa ra, mở từng khóa một, vừa mở vừa nói: "Nô tỳ sợ nó xông ra phá nát Thần Vương phủ."
Phật Tịch cau mày nhìn nàng mở khóa, trong lòng thầm nghĩ: Không lẽ con Husky này uống cháo nàng nấu rồi bị biến dị?
Tòng Tâm mở hết khóa, khẽ đẩy cửa ra, nuốt nước bọt, giọng nói hơi sợ hãi:
"Vương… Vương phi, nô tỳ sẽ giúp người canh cửa, không để bất kỳ con vật nào chạy ra đâu."
Phật Tịch gật đầu, vừa bước vào chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng khóa cửa.
Phật Tịch chán ghét, nhưng mà Tòng Tâm cũng quay người đi vào. Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng sợ hãi của lão hổ.
"Grừ… Cẩu ca, cẩu ca có chuyện gì từ từ nó."
Tiếng theo là giọng nói vô cùng hung ác của Husky: "Auuu… Giờ mi còn tự tin ảo không? Còn cảm giác hơn người không?”
Phật Tịch nghe thấy tiếng đi qua, chỉ thấy con Husky rất hung dữ, hai chân trước đè đầu con hổ, trông hệt như đang ép cung.
Còn con hổ thì đặt hai chân lên chân Husky, ngẩng đầu nhìn, trong mắt chỉ toàn vẻ sợ hãi và cầu xin.
Phật Tịch đưa tay khép cằm đang khiếp sợ đến mức há to, nuốt nước bọt, khẽ ho một tiếng, thái độ bình tĩnh, chậm rãi nói: "Thiết Trụ, đêm qua ngươi uống nhiều cháo quá rồi à? Đó là lão hổ đó?"
Husky nghe thấy giọng Phật Tịch chợt quay đầu lại, dáng vẻ hung hãn tan biến ngay, bốn chân phóng tới bên Phật Tịch, vẻ mặt cực kỳ ấm ức.
"Gâu gâu… Tịch tỷ, chó bị oan ức."
Phật Tịch nhìn hai chân Husky đang đặt lên đùi mình, rồi lại nhìn con hổ nằm co ro dưới đất, trợn mắt nhìn.
Cảnh tượng này quá sức tưởng tượng, nàng không nỡ nhìn. Sau này sao nàng dám tự tin trước mặt Husky, đây là lão hổ, bình thường có con chó nào dám làm vậy chứ.