Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 79.1: Người bình thường cắt không ra cảm giác này

Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:15:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bắc Minh Thần nghe thành khó khăn đều không làm khó được ta, vừa muốn mở miệng nói chuyện, sau đó mới phát hiện ra.

Phật Tịch lắc tay Bắc Minh Thần, cười nói: "Ha ha, nói đùa thôn, ý của talaf mọi chuyện cứ giao cho ta, yên tâm, ta sẽ làm hỏng toàn bộ."

Bắc Minh Thần im lặng nhìn Phật Tịch, nói nàng ngây thơ, tâm tư của nàng lại rất kín kẽ. Nói nàng ngốc nàng chưa từng để mình thua thiệt, tính cách của Phật Tịch thật sự bí ẩn.

Phật Tịch nâng bước đi ra ngoài, những sủng vật kia vội vàng kêu lên.

"Chít chít... Tịch tỷ đừng đi, bệnh dại của Thiết Trụ phát tác rồi."

"Rì rì... Tịch tỷ, chúng ta bị Thiết Trụ dọa sợ, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm."

"Chi chi... Chống lại Thiết Trụ, ta muốn ăn cơm."

"Grừ grừ..." Chống lại Thiết Trụ, ta muốn ăn cơm."

"Chiêm chiếp... Chống lại Thiết Trụ, ta muốn ăn cơm."

"Chít chít... Các huynh đệ tỷ muội, tiếp tục cho ta."

Phật Tịch dừng bước lại nhìn những sủng vật kia, lại xoay đầu nhìn Thiết Trụ, thấy nó cúi đầu, dáng vẻ sám hối.

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng của những sủng vật kia nhưng không biết bọn chúng đang nói gì, hắn liếc mắt nhìn về phía Phật Tịch.

"Sao rồi?"

Phật Tịch ngẩng đầu, cười nói: "Ngài đi làm việc đi, ta muốn đi phòng bếp."

Bắc Minh Thần vừa muốn nói ta cùng nàng đi Linh Tịch Các, bất chợt nghe thấy hai chữ cuối cùng, vội buông tay Phật Tịch ra quay người đi ra ngoài, giọng nói vang xa: "Ta còn có vài chuyện."

Chờ khi không thấy bóng dáng của Bắc Minh Thần nữa, Phật Tịch khoanh tay trước ngực, nhìn chăm chú Husky, hừ hừ mấy tiếng: "Ngươi đi quay mặt vào tường hối lỗi cho ta."

Husky suy sụp ngồi thẳng lên, đi đến hóc khuất giơ hai chân lên tường, đầu chó đặt trên móng vuốt, sau đó không hề nhúc nhích.

Phật Tịch nói với những con vật còn lại: "Chờ một lát." Sau đó nàng đi ra khỏi biệt viện, chạy thẳng đến phòng bếp.

Người trong phòng bếp sau khi trông thấy Phật Tịch đều trợn tròn mắt, run rẩy nói: "Vương... Phi."

Phật Tịch gật đầu, vẫy tay: "Các ngươi bận rộn, để ta làm thức ăn cho sủng vật."

Quản sự đi qua: "Vương phi, để tiểu nhân nấu cho."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-79-1-nguoi-binh-thuong-cat-khong-ra-cam-giac-nay.html.]

Phật Tịch cúi đầu cầm cà rốt và cải trắng, cất giọng nói: "Không cần không cần."

Có lẽ đã lâu nàng không kết nối tình cảm với sủng vật, hôm nay cắt thức ăn cho chúng nó vậy. Chỉ thấy nàng lấy một chiếc sọt siêu to, đặt rau củ nằm ngang chặt xuống, sau đó ném vào sọt.

Sau khi sọt đầy, nàng ôm sọt đi ra ngoài.

Quản sự vội vàng chạy lên: "Vương phi, cái này rất nặng, để tiểu nhân làm. Đây đều là rau xanh, sủng vật có muốn ăn..."

Ông ấy còn chưa nói xong chữ thịt, đã thấy Phật Tịch lướt vèo qua bên cạnh, mơ hồ nghe thấy tiếng nàng: "Không cần, cảm ơn."

Phật Tịch chạy vào biệt viện, thấy Husky vẫn còn đứng nguyên đó, hài lòng gật đầu đổ rau củ ra đất, phất tay nói với sủng vật: "Mau tới đây dùng thức ăn đi."

Thỏ Mashimaro gì đó cùng đi qua, bắt đầu ăn cà rốt, vừa nhai cà rốt vừa nói với vịt Donald ở bên cạnh: "Cạp cạp... Nhìn món này đã biết là Tịch tỷ cắt."

Gà thét to lắc đầu, lắc rau củ trên đầu mình xuống đất.

"Cục tác... Đúng thế, Tịch tỷ cắt ra hình dạng và cảm giác cũng khác biệt."

Vịt Donald nhìn khinh thường: "Cạc cạc... Có ăn là tốt rồi, còn kén cá chọn canh."

Nó hớn hở nhai mấy lần mới cất tiếng bình luận: "Đúng thế, người bình thường cắt không ra được cảm giác này."

Phật Tịch liếc mắt, sủng vật không có lương tâm, thịt của bọn chúng lại ăn ngon. Hay là mỗi ngày giết một con gà để cho Bắc Minh Thần bồi bổ.

Gà thét to hét lên một tiếng, bị dọa lùi lại mấy bước.

"Cục tác... Ánh mắt của tỷ đã bán đứng linh hồn tỷ, hôm nay gà nói cho tỷ biết, gà không đồng ý."

Phật Tịch mỉm cười mê hoặc, như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Các ngươi từ từ ăn đi, ăn no rồi thì làm việc. Ta còn có việc, đi trước."

Khóe mắt nàng nhìn qua Husky, giọng nói lạnh lùng: "Thiết Trụ, cho ngươi một cơ hội, làm viện tử trở về hình dạng ban đầu cho ta."

Husky mờ mịt: "Thiết Trụ là chó, Thiết Trụ không có tay, sao Thiết Trụ thu dọn được?"

Phật Tịch đi ra ngoài, giọng nói không nói lý lẽ bay ra: "Ngươi hủy thế nào thì khiến nó giống như lúc đầu thế đấy."

Husky nhìn viện tử bị nó hủy đến mức thảm không nỡ nhìn, trong phút chốc trở nên trầm tư.

Phật Tịch đi ra Thần Vương phủ, lên xe ngựa đi về Linh Tịch Các.

Thi Châu nhìn thấy Phật Tịch thì vô cùng chấn động, vội thả bàn tính xuống đi qua nghênh đón.

 

Loading...