Xin hãy biến khỏi cuộc đời tôi - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-20 08:19:55
Lượt xem: 1

Trong một gia đình có ba người con, đứa con thứ hai sẽ là đứa luôn bị xem nhẹ. Đừng hỏi vì sao tôi lại biết, vì tôi chính là đứa con thứ hai đó đây. Tôi luôn phải “kính trên” với anh trai, và “nhường dưới” cho em gái. Về phần cha mẹ tôi, bọn họ thường xuyên quên mất sự tồn tại của tôi, nhất là khi mua thứ gì đó về nhà.

 

“Xin lỗi nhé, cha mẹ quên mua phần cho con rồi.”

 

Bọn họ luôn nói câu đó với vẻ mặt áy náy, trong khi tay vẫn đang chia phần cho anh trai và em gái. Tôi đã nghe câu đó không dưới ngàn lần, nghe đến phát chán đi được, nhưng chưa có một lần bọn họ nhớ tới việc mua thêm phần của tôi. Về phần anh trai và em gái, mỗi khi cha mẹ nói như vậy, họ đều chọn cách giả vờ làm ngơ. Bởi vì bọn họ không muốn chia phần của mình cho tôi.

 

Lúc còn nhỏ, tôi cũng từng buồn, từng khóc lóc làm ầm lên, nhưng cha mẹ lần nào cũng chỉ hứa suông ngoài miệng mà chẳng hề thay đổi gì. Dần dần, tôi chẳng còn quan tâm đến những điều đó nữa. Nếu tôi muốn thứ gì, tôi sẽ tự tìm cách kiếm tiền để mua. Như vậy tốt hơn là đòi hỏi từ họ, vừa tốn sức vừa chả được gì. Tôi không thích làm mấy việc phí công vô ích.

 

Bây giờ tôi đang học lớp mười một. Chỉ còn một năm nữa thôi là tôi có thể rời khỏi gia đình này, mặc sức vẫy vùng trong thế giới rộng lớn ngoài kia. Tôi đã tin là như thế, nhưng ông trời lại không muốn tôi toại nguyện.

 

Nửa đêm, khi tôi đang chìm vào giấc ngủ say thì bỗng giật mình tỉnh giấc do nhiệt độ xung quanh ngày càng cao. Lúc mở mắt, tôi bàng hoàng khi thấy xung quanh tràn ngập khói đen. Kết hợp với sự nóng bức trong không khí, tôi lập tức hiểu ra nhà mình đã bị cháy nên vội vàng lao ra mở cửa, nhưng cầu thang đi xuống dưới đã bị ngọn lửa dữ dội nuốt chửng. 

 

Biết rõ bản thân không thể thoát khỏi đây, nhưng không hiểu sao tôi lại bình tĩnh một cách lạ thường. Tôi quay lại gác mái, từ cửa sổ nhìn xuống dưới và thấy được mẹ đang đỡ anh trai, còn cha thì đang cõng em gái. Bọn họ đứng ngay trước cổng, nét mặt lo lắng hỏi han nhau, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi. 

 

Từ lâu tôi đã biết họ không yêu tôi, nhưng tôi không ngờ bọn họ có thể quên tôi trong cả tình huống này. Dù vậy, tôi cũng chẳng hề buồn bã gì, bởi vì tôi cũng không yêu họ. Tôi chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu biết kết cục của mình là thế này thì tôi đã sớm nói thẳng với bọn họ, sau đó rời khỏi đây, sống cuộc sống tự do tự tại mà tôi hằng ao ước. Chỉ tiếc bây giờ hối hận cũng đã trễ rồi.

 

Xuất phát từ lòng ác ý, tôi đã dùng chiếc điện thoại mà mình đã dành dụm rất nhiều năm mới mua được, chụp một tấm hình bọn họ đứng cạnh nhau trước cổng, sau đó gửi lên nhóm chat gia đình, kèm theo một tin nhắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xin-hay-bien-khoi-cuoc-doi-toi/chuong-1.html.]

 

“Chúc các người hạnh phúc”.

 

Gửi xong tin nhắn đó, tôi cũng rời khỏi nhóm chat gia đình. Rồi tôi lại nhắn tin cho người bạn thân của tôi, bảo cô ấy sau khi tôi c.h.ế.t hãy đem tro cốt của tôi rải xuống biển. Tôi không muốn khi c.h.ế.t rồi vẫn còn bị ràng buộc với gia đình này. Tôi muốn được tự do.

 

Khói đen xung quanh bốc lên ngày một nhiều, việc hô hấp cũng càng lúc càng khó khăn. Nếu mở cửa sổ ra thì sẽ dễ thở hơn, nhưng tôi không làm vậy. Dù sao thì thà c.h.ế.t ngạt còn tốt hơn là c.h.ế.t cháy. 

 

Thời gian chầm chậm trôi qua, sinh mệnh của tôi cũng dần đi đến hồi kết. Đầu tôi lúc này đau như búa bổ, n.g.ự.c thắt lại từng cơn, ý thức đang từ từ biến mất. Đúng như mong ước của mình, tôi đã c.h.ế.t ngạt thay vì c.h.ế.t cháy. 

 

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi khàn giọng thì thào:

 

-Nếu như… Nếu như có kiếp sau, tôi sẽ không sống uất ức như vậy nữa.

 

Lúc tôi lấy lại được ý thức, mọi thứ trước mắt vẫn là một màu tối đen. Tôi cố gắng mở mắt, cố gắng giãy dụa, nhưng tất cả đều vô ích. Cơ thể tôi bị bao phủ bởi thứ gì đó hơi nhớp nháp, nhưng rất ấm áp. 

 

Sau khi dành khá nhiều thời gian suy đoán về tình trạng hiện tại của bản thân, tôi mới nhận ra mình đã biến thành một bào thai trong bụng mẹ. Ở đây tôi không thể phân biệt là ngày hay đêm nên khá bất tiện. Tôi cũng không biết được hiện tại mình đã được bao nhiêu tháng, càng không biết được bao lâu nữa tôi mới ra đời.

 

Một thời gian sau đó, tôi phát hiện bản thân đã có thể cử động cơ thể mình. Dù chỉ là hành động đơn giản như nắm bàn tay mình lại thôi, nhưng nó cũng làm tôi hết sức vui sướng. Tôi vắt óc nhớ lại những kiến thức sinh học của kiếp trước, sau đó đoán lúc này bản thân chắc mới được khoảng chín hay mười tuần tuổi gì đó. Tức là vẫn còn một thời gian rất dài tôi mới có thể chào đời.

Loading...