Xin hãy biến khỏi cuộc đời tôi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-04-20 08:24:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nằm yên trong bụng mẹ là một việc cực kỳ nhàm chán. Dù phần lớn thời gian tôi đều chìm vào giấc ngủ theo bản năng, nhưng lúc tỉnh lại thật sự rất chán. Vì thế tôi bắt đầu suy nghĩ mấy chuyện linh tinh để g.i.ế.c thời gian. 

 

Ban đầu tôi nghĩ về gia đình kiếp trước của mình. Liệu bọn họ có đau buồn hay hối hận về sự ra đi của tôi không? 

 

Tôi đoán là không. 

 

Cha mẹ tôi sẽ đổ lỗi cho nhau về sự thiếu trách nhiệm của mình. Anh trai và em gái thì đứng sang một bên vờ như mình không hề liên quan như mọi lần. Cuối cùng bọn họ sẽ tìm ra một cái cớ để biện hộ cho cái c.h.ế.t của tôi. Một cái cớ hoàn hảo thể hiện rằng đó không phải lỗi của họ, mà là lỗi của tôi.

 

Đúng vậy. Đổ lỗi cho một người c.h.ế.t thì không cần lo sẽ bị phản bác nữa rồi.

 

“Tại nó đòi ở trên gác mái nên tôi mới không lên cứu kịp.”

 

Tôi cá là bọn họ sẽ nói thế. Và tôi cũng đã tưởng tượng được vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng của cha mẹ khi nói ra câu này. 

 

Nhưng tôi có đòi lên đó ở à? Rõ ràng lúc trước phòng của tôi cũng ở tầng hai giống với anh trai và em gái, nhưng vì anh trai muốn có thêm một phòng để chơi trống mà họ đã ép tôi chuyển lên gác mái ở. 

 

Phòng trên gác mái vừa nóng ẩm, lại vừa chật chội, tôi đâu có bị điên mà đòi lên đó ở. Tôi vẫn nhớ như in vẻ mặt đắc thắng của anh trai khi chiếm được phòng của tôi. Còn có vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cha mẹ khi thúc giục tôi thu dọn đồ đạc trong phòng nữa.

 

Đúng là một gia đình mắc dịch mà!

 

Càng nghĩ càng thấy bực mình nên tôi đã gạt vấn đề đó sang một bên và bắt đầu mơ ước về cuộc sống của kiếp này. Kỳ thật tôi cũng không dám mơ ước gì cao xa, chỉ có mấy điều rất đơn giản thôi.

 

Mong sao kiếp này tôi sẽ được yêu thương.

 

Mong sao kiếp này tôi sẽ có một cuộc sống đầy đủ. Không cần giàu có gì, chỉ cần cơm áo không lo là được.

 

Cuối cùng, mong sao kiếp này tôi vẫn là người Việt Nam. Bởi vì tôi cực kỳ ghét học ngoại ngữ!

 

Thời gian trôi qua, cơ thể tôi cũng dần phát triển hơn. Tôi đã có thể cử động nhiều hơn lúc trước. Để đỡ chán thì mỗi lần tỉnh dậy tôi đều vung tay vung chân, mặc sức múa may hết sức có thể. Và rồi đến một ngày, tôi đã nghe được những âm thanh đầu tiên từ bên ngoài. 

 

Âm thanh nói chuyện xì xào từ bên ngoài lọt vào tai khiến tôi đau đớn đến gục ngã. Rõ ràng nó không phải tiếng Việt. Và theo kinh nghiệm nghe nhạc xem phim lâu năm của mình, tôi đoán nó không phải là tiếng Hàn, tiếng Nhật, tiếng Trung, cũng chẳng phải tiếng Anh! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xin-hay-bien-khoi-cuoc-doi-toi/chuong-2.html.]

 

Còn chưa ra đời mà tôi đã tưởng tượng được tương lai học nghe, học nói, học đọc, học viết đầy nước mắt của mình. Lúc đó có khi nào sẽ bị xem là kẻ ngốc không?

 

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi nhớ lúc trước từng đọc ở đâu đó, năng lực tiếp thu của trẻ em rất tốt. Có lẽ mọi thứ sẽ không bết bát như tôi đã nghĩ.

 

Ừ, hy vọng là vậy đi.

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuối cùng cũng đến ngày tôi chào đời. Để tránh bị xem là khác thường, tôi đã khóc rất to khi được sinh ra. Dù có hơi xấu hổ một chút, nhưng không sao, vì mặt tôi đủ dày.

 

Trẻ em khi vừa sinh ra thị lực rất kém, thậm chí còn không thể phân biệt được màu sắc nên tôi cũng không rõ hình dáng mẹ mình thế nào. Nhưng tôi đã nghe được một giọng nói rất hay xen lẫn với sự buồn bã. 

 

Thật kỳ lạ. Rõ ràng tôi không hiểu mẹ tôi đang nói gì, nhưng tôi lại cảm nhận được nỗi buồn của bà ấy. 

 

Bà ấy buồn vì tôi không phải con trai à? Chẳng lẽ tôi lại đầu thai vào một gia đình trọng nam khinh nữ lần nữa hả?

 

Mẹ tôi đã ôm và cho tôi b.ú được ba ngày. Trước khi thị lực của tôi phát triển đủ để có thể nhìn rõ hơn, bà ấy đã rời đi. 

 

Vì sao tôi biết á? Vì giọng nói của người ôm tôi đã thay đổi chứ sao. Tuy tôi không thể nhìn rõ như người bình thường, cũng không thể hiểu những người xung quanh đang nói gì, nhưng tôi có thể phân biệt thông qua giọng nói của họ. 

 

Vài ngày sau đó, thị lực của tôi cuối cùng cũng khá hơn một chút, đã phân biệt được thêm vài màu sắc khác, chỉ là tầm nhìn vẫn rất hạn chế, chỉ khoảng hơn hai mươi phân. Tôi nhìn thấy người cho tôi b.ú là một người phụ nữ tóc nâu trong trang phục hầu gái có vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Bà ta luôn miệng càm ràm điều gì đó. Dù không hiểu, nhưng tôi đoán chắc không phải lời lẽ tốt đẹp gì.

 

Tôi vẫn luôn ngóng trông mẹ tôi quay lại, nhưng đến khi tôi tròn một tháng tuổi, bà ấy cũng chưa hề xuất hiện. Ban đầu tôi có chút thất vọng, nhưng khi nhìn thấy chiếc màn hình điện tử bất ngờ xuất hiện trước mặt, mọi nỗi buồn đều tan thành mây khói.

 

<Bạn nhận được món quà từ thần linh. Có nhận lấy hay không?>

 

Nhìn mấy chữ tiếng Việt trên màn hình điện tử, tôi vui đến phát khóc. Tôi cố gắng dùng cái tay bé xíu của mình chạm vào từ <Nhận lấy> trên màn hình. Sau đó, trên màn hình điện tử xuất hiện ba gói quà kèm theo một dòng chữ.

 

<Vui lòng chọn một gói quà bạn muốn.>

 

Tôi cẩn thận xem xét ba gói quà. Bên trên mỗi gói quà đều có ghi rõ thứ tôi có thể nhận được. Cái đầu tiên là <Tinh thông ngôn ngữ>, cái thứ hai là <Trời sinh thần lực>, cái cuối cùng là <Gia tài bạc vạn>. 

 

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đã lựa chọn gói quà đầu tiên. Đây mới là thứ mà tôi cần nhất ngay lúc này. Có nó, tôi mới có thể làm rõ hoàn cảnh hiện tại của mình. 

Loading...