Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 261
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:09:53
Lượt xem: 85
Xuân Phong tìm một quán ăn bình thường gần đó, gọi mấy món ăn kèm, nhìn Trần Thanh Thư rồi nói.
“Trần đại ca, không phải huynh tìm ta có việc sao? Có chuyện gì vậy?” Xuân Phong nhìn Trần Thanh Thư, thẳng thắn hỏi.
“Mấy tháng nữa là đến sinh nhật của nàng, ta muốn tặng nàng thứ này.” Trần Thanh Thư lấy một chiếc hộp gấm hình vuông ra, đưa cho Xuân Phong.
Xuân Phong mở chiếc hộp ra nhìn, rồi đặt lại trước mặt hắn: “Còn chưa đến sinh nhật ta, hơn nữa món quà này quá quý giá, ta không thể nhận. Huynh cầm lại đi, sau này tặng người khác.” Xuân Phong đã từng nhìn thấy thứ trong hộp. Đó chính là cặp vòng mà Trần phu nhân đã từng đeo, nghe nói chính là vật gia truyền, sẽ truyền lại cho con dâu hoặc làm của hồi môn cho con gái. Trước đó nàng còn lấy chuyện này đi trêu Lam Lam.
Trần Thanh Thư làm thế này là có ý gì? Hắn đang thổ lộ với nàng sao?
Trần Thanh Thư nhìn chiếc vòng được đưa lại trước mặt mình, chậm rãi nói: “Xuân Phong, thứ này nên thuộc về nàng. Tâm ý của ta với nàng trước giờ vẫn không đổi. Có lẽ nàng không biết, từ lúc nàng còn ở thôn Đại Hà, ta đã thích nàng rồi. Nàng có thể gả cho ta không?” Trần Thanh Thư chỉ nói ngắn gọn mấy lời, nhưng sự chân thành trong mắt hắn làm người ta không đành lòng nói lời cự tuyệt.
Nhưng Xuân Phong không thể đáp ứng, vì nàng đã có người trong lòng, nàng cũng đã hứa sẽ giữ khoảng cách với những người đàn ông khác.
“Trần đại ca, ta. . .” Xuân Phong có chút chua xót, chuẩn bị mở miệng cự tuyệt. Nàng không biết sau khi nàng nói những lời này ra, hai người còn có thể làm bạn không. Dù sao đây cũng là người đầu tiên cho nàng cảm giác ấm áp của anh trai, nàng không muốn cứ như vậy huỷ hoại tình bạn này.
“Đừng, đừng nói lời cự tuyệt.” Trần Thanh Thư vội vàng ngắt lời Xuân Phong, sợ phải nghe những lời từ chối của nàng.
“Nhưng Trần đại ca, ta thật sự không thể nhận thứ này, cũng không thể gả cho huynh.” Tuy không đành lòng, nhưng Xuân Phong vẫn phải nói ra lời từ chối.
“Tại sao?” Trần Thanh Thu đã biết nhưng vẫn cố hỏi. Hắn biết Xuân Phong và Diêu Vương thân thiết, nhưng vẫn không khỏi muốn đánh cược một phen. Hắn muốn cược vị trí của mình trong lòng Xuân Phong, xem nàng có thể cho hắn một cơ hội không. Có phải là do hắn trở về quá muộn không? Lẽ ra trước đây hắn không nên nhập ngũ, hắn nên hỏi cưới Xuân Phong ở Vân huyện, nếu vậy, hôm nay hắn đã không phải đứng đây tiếc nuối.
“Bởi vì ta đã có người trong lòng.” Xuân Phong khonog chút do dự, trực tiếp nói ra lý do, chỉ có như thế, hắn mới có thể hoàn toàn từ bỏ. Nàng không muốn làm chậm trễ người đàn ông đối xử tốt với mình như em gái ruột.
“Là Diêu Vương sao?” nghe Xuân Phong chính miệng nói đã có người trong lòng, Trần Thanh Thư thấy trong lòng đau nhói. Hắn cau mày thật sâu, không giấu được thống khổ trong mắt, không cam lòng hỏi tiếp.
Xuân Phong không nói, nhưng cũng không phủ nhận. Hôm đó rõ ràng hắn đã thấy.
“Nàng biết rõ ràng hắn là Vương gia. Nàng. . . Nàng có biết bị cuốn vào tranh đấu Hoàng quyền sẽ nguy hiểm thế nào không? Khoảng cách giữa hai người lớn như vậy, hai người sẽ không thể hạnh phúc được. Hoàng thượng sao có thể đồng ý chuyện này. Sau này nếu hắn làm Hoàng thượng, sẽ có rất nhiều thê thiếp, có tam cung lục viện, nàng thật sự cam tâm đi theo hắn, nhìn hắn ôm ấp nữ nhân khác trong n.g.ự.c thế sao?” Nhìn bộ dáng cam chịu của người đối diện, Trần Thanh Thư không nhịn được mà nói. Sự cự tuyệt của Xuân Phong làm cho hắn có chút mất đi lý trí, nói hết những lời nên nói và cả không nên nói.
Xuân Phong nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nàng chậm rãi đứng dậy.
“Đúng vậy, thân phận của ta thấp kém, ta không xứng với hắn, cũng không xứng với huynh. Nhưng ta thích ai là chuyện của ta, không cần người khác quan tâm, cũng không cần người khác dạy ta phải làm gì.” Nói xong, nàng quay người rời đi, không ngoảnh mặt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-261.html.]
Trần Thanh Thư vội vàng đứng lên, muốn đuổi theo, nhưng chân hắn dương như đã bén rễ, không thể nhấc lên được. Hắn đứng đó, miệng hé mở, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Xuân Phong ra đến cửa bỗng nhiên dừng lại, xoay người bước về phòng. Trần Thanh Thư thấy nàng quay lại, vui vẻ đứng lên nói: “Xuân Phong, thực ra ta không. . .”
Hắn còn chưa nói xong, Xuân Phong đã đập mạnh một thứ lên bàn.
“Thứ này trả lại cho huynh, ta không nhận được.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khuôn mặt tươi cười của Trần Thanh Thư cứng đờ, hắn nhìn thứ trên bàn, thần sắc tràn đầy đau lòng. Đó chính là chiếc vòng nanh sói hắn tặng nàng. Nó lẳng lặng nằm trên đó, giống như hắn, bị Xuân Phong vứt bỏ.
Xuân Phong không quan tâm đến biểu tình của hắn nữa, xoay người bước xuống lầu, rời đi.
Trần Thanh Thư muốn giải thích với Xuân Phong, hồi nãy là do hắn quá kích động nên mới nói những lời đó, hắn không hề muốn cười nhạo xuất thân thấp hèn, hắn muốn giải thích với nàng, nhưng. . .
Hắn biết lòng tự trọng của Xuân Phong luôn rất cao, lần này nghe hắn nói mấy lời như vậy, hẳn là hận hắn lắm. Lúc này hắn thật là muốn tự tát vào miệng mình mấy cái, sao lại có thể nói ra những lời như thế. Lúc đó hắn bị ghen tuông và đau lòng làm mờ mắt, mới nói ra những lời như vậy. Giờ thì đến cả làm bạn cũng không được nữa.
Xuân Phong ra khỏi quán cơm, những lời nói của Trần Thanh Thư không ngừng vang vọng trong đầu nàng, đây cũng chính là những điều nàng lo lắng.
Cũng chính vì bị chọc vào đúng chỗ đau nên nàng mới phản ứng mạnh mẽ như vậy. Tuy nàng có chút phản cảm với những lời nói của hắn, nhưng lúc về đến nhà, bình tĩnh trở lại, nàng phát hiện nàng không tức giận đến mức đó. Những lời hắn nói đều là sự thật, thân phận của nàng quả thật là như thế.
Nhưng như vậy cũng tốt, để hắn nghĩ nàng thực sự tức giận, như vậy có thể giúp họ giữ khoảng cách. Mong hắn có thể sớm ngày tìm được người phù hợp. Tuy hắn là người tốt, nhưng không phải là người chung lý tưởng với nàng, nên nàng chỉ có thể bỏ qua. Nàng không thể nào đáp lại tình yêu của hắn, nên chỉ có thể chúc phúc cho hắn.
Xuân Phong ngồi dưới tán cây nguyệt quế ngoài sân, ngắm sao trời. Không biết giờ Bách Lý Mặc Thần đang thế nào. Hắn mới đi 2, 3 ngày mà nàng cảm tưởng như đã 2, 3 tháng trôi qua, quả nhiên cuộc sống không có hắn bên cạnh thật là khó khăn.
Nhìn những ngôi sao đang toả sáng trên bầu trời, nàng lại nhớ đến khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ của hắn, không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào.
Lần này Diêu Vương xuất hành bí mật, rất ít người biết, phủ Diêu Vương chỉ đơn giản thông báo là hắn sinh bệnh, cần tĩnh dưỡng. Nhưng lúc này, hắn đã ở cách xa vạn dặm, cầm trong tay bức tượng gỗ nhỏ, ngơ ngác bật cười, ngắm nhìn bầu trời đầy sao mà nhớ đến người yêu ở Kinh thành.
Lần này hắn đến Mặc Lan quốc đúng vào mùa hè, giữa sa mạc nóng bức khắc nghiệt, hắn cũng không biết lúc nào mới tìm được thứ mình muốn. Hắn thu hồi bức tượng nhỏ, đi vào lều, mặc nguyên quần áo mà nằm nghỉ. Đây là nơi hoang dã, để phòng chuyện bất trắc, tất cả mọi người đều làm thế, hắn cũng không phải là ngoại lệ.