Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 266
Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:11:08
Lượt xem: 84
Lúc này, Bách Lý Mặc Thần và người của hắn đã đến biên giới Thiên An Quốc và Mặc Lan quốc – hẻm núi Kim Cốc. Đứng ở trạm gác cuối cùng, hắn đã có thể cảm nhận được từng cỗ sóng nhiệt từ bên kia biên giới thổi tới. Gió ở đây khô nóng đến mức có thể thổi da khô nứt nẻ, mọi người đều phải quấn khăn trùm đầu, che hết người, nhu cầu nước của cơ thể cũng rất lớn.
Nhóm người của Bách Lý Mặc Thần đã dành cả ngày để sửa soạn trong quán trọ, chờ người dẫn đường đến. Theo truyền thuyết, nơi thần bí nhất của Mặc Lan Quốc là ở ngọn núi tuyết ẩn mình trong sa mạc. nghe nói ngọn núi này được Vu tộc, một dân tộc thần bí bảo vệ. Trong truyền thuyết, người của Vu tộc không quan tâm đến chuyện ngoại giới, chỉ chuyên tâm bảo vệ toà tuyết sơn, nam nữ trong tộc không bao giờ rời khỏi sa mạc. Lần này không biết họ có chạm mặt dân tộc cường đại mà thần bí trong truyền thuyết này không.
...
Mặc dù nhóm người của Bách Lý Mặc Thần bí mật hành động, hành tung bí ẩn, nhưng vẫn gặp phải một số phiền toái nhỏ, cũng may là họ đều nhanh chóng giải quyết được.
Có thể thấy, tình hình thế giới này cũng không hẳn là tuyệt đối ổn định, chỉ là người ngoài vẫn e ngại tư cách Chiến thần của hắn, hắn đe doạ trực tiếp đến lợi ích của một nhóm người, nên họ đều muốn nhanh chóng loại bỏ hắn.
May mắn là không nhiều người biết chuyện hắn bị đầu độc, nếu không không biết họ sẽ gây sức ép lên hắn thế nào.
Bách Lý Mặc Thần đang dựa vào giường nghỉ ngơi, trong tay vẫn ôm bức tượng gỗ nhỏ. Nó đã bị hắn ôm đến bóng loáng mịn màng. Đang định ôm bé nhỏ ngủ một lúc, hắn bị một âm thanh nhỏ thức dậy, liền cảnh giác cất hình nhân nhỏ đi, đứng dậy phòng thủ.
. . .
Sau một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau, Xuân Phong cũng đại tỷ, Phú Quý đến chợ mua người.
Trong nhà cần khoảng 5, 6 nha hoàn, ma ma, trong tiệm mới cũng cần người, nên lần này Xuân Phong mua khá nhiều. hơn nữa, những người này đều cần phải đào tạo, nên khoảng thời gian này Xuân Phong cực kỳ bận rộn.
Trước đó, Xuân Phong có hứa với Hoàng thượng là sẽ tặng ngài một chiếc bàn, Phú Quý cũng vừa vặn đã hoàn thành. Sau khi được ghép với chiếc nồi đá Lam Yến tốt nhất, Xuân Phong liền dẫn người hầu, khiêng chiếc bàn vào cung.
Nhà xưởng làm khối băng cho Hoàng thượng cũng đã chuẩn bị gần xong, nàng đã bàn giao lại hết nguyên liệu và những bước làm ban đầu cho người của Hoàng thượng. Mỗi ngày, nàng chỉ cần vào cung làm một số bước cuối cùng, không tốn quá nhiều thời gian.
Nàng lấy kim bài ra, quả nhiên có thể thoải mái đi vào.
Bọn họ cần giao đồ đến Khôn Hoà cung của Hoàng thượng, đây có thể coi là nơi hoa lệ nhất hậu cung.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Tất nhiên, ở chỗ này, nơi tiện nghi nhất lại là thiện thính phòng, đồ dùng bên trong đều tinh xảo, quý báu nhất. Những chiếc bát sứ thiếp vàng, kim bôi ngọc trản, và tất cả những đồ dùng khác đều toát ra cảm giác xa hoa sang trọng. Chiếc bàn của Xuân Phong đặt vào đây trông có vẻ lạc lõng, nhưng biết làm thế nào được, nàng đã cố gắng hết sức, mọi nguyên liệu làm nên nó đều là thứ tốt nhất trong Kinh thành.
Hoàng thượng vẫn đang phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng, nên lệnh cho Xuân Phong chờ ở ngự hoa viên. Mấy hôm nay Xuân Phong làm việc có thể coi là thuận lợi, tâm tình nàng rất vui vẻ, ngân nga hát trên quãng đường đến ngự hoa viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-266.html.]
Người ta nói phong cảnh ở ngự hoa viên là cảnh sắc đẹp nhất thiên hạ, nàng vào cung nhiều lần rồi mà vẫn chưa có cơ hội ngắm kỹ, thật là lãng phí. Xuân Phong chờ đến nhàm chán liền nhấc chân đi dạo.
Cảnh sắc ở ngự hoa viên thực sự là rất đẹp, nhưng không biết có phải là từ sau khi đến Kinh thành nàng đã ngắm nhiều hoa viên rồi không, nàng ngắm nhìn khá thờ ơ.
Xuân Phong đang chơi với cá ở Hà Trì, đột nhiên nghe thấy âm thanh của một đoàn oanh oanh yến yến truyền đến.
HÌnh như là nhóm nữ tử trong cung đến dạo chơi. Xuân Phong không muốn liên quan gì đến họ, nên lặng lẽ lui về sau, ẩn mình. Một lúc sau, nhóm nữ tử đi tới chỗ Xuân Phong vừa cho cá ăn.
Trong nhóm có một nữ tử khá nổi bật. Nàng búi tóc theo kiểu vọng tiên, trên đỉnh đầu có cài một chiếc trâm mạ vàng hình con bướm, tay cầm một chiếc quạt tròn, mặc quần áo màu hồng lựu, khoác một chiếc áo choàng có hoạ tiết hình đám mây. Khuôn mặt nàng cực kỳ xinh đẹp, cười rộ lên như một đoá hoa sen. Nàng chỉ vào một con cá chép màu đỏ thẫm trong hồ rồi thốt lên:
“Các muội muội, mau đến xem xem, có một con cá lớn màu đỏ thật là đẹp.”
Nghe thế, một đoàn nữ tử ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, xinh đẹp không kém, kéo nhau qua ngắm nhìn.
“Đâu, đâu, ta xem xem. “
“Nhìn kìa, đúng là to thật.”
Mấy người lần lượt đi đến ngắm cá, đột nhiên, một nữ tử trong nhóm a một tiếng, cả thân hình không khống chế được mà nghiêng về trước. Vì lan can quá thấp, không có điểm tựa, nàng nhanh chóng ngã xuống ao.
Nữ tử rõ ràng là không biết bơi, liên tục vùng vẫy, kêu cứu trong nước. Trên bờ, một nha hoàn thanh tú đứng lo lắng, bứt rứt nhưng không dám làm gì.
Mấy nữ tử sang trọng đứng trên bờ, trên mặt đều là mỉm cười đắc ý, nhìn người đang vùng vẫy dưới ao. Rõ ràng là họ gặp chớt không cứu, hồi nãy Xuân Phong thấy chính nha hoàn bên cạnh nữ tử gọi mọi người đến xem cá đẩy người xuống ao. Thấy nữ tử sắp chậm rãi chìm xuống, họ mới giả vờ gọi mấy tiếng:
“Người đâu, người đâu, Tấn Quý nhân rơi xuống nước rồi, mau tới cứu người. . .” Nhưng cả ngự hoa viên này làm gì có ai. Lúc nãy Xuân Phong đi một đoạn đường dài cũng không thấy người nào. Xem ra mọi chuyện đã được an bài từ trước.
Thấy nữ tử dưới ao sắp mất mạng, Xuân Phong rốt cuộc không thể làm ngơ nữa, bùm một cái nhảy xuống. Nàng ra sức bơi về phía người phụ nữ, túm lấy nàng, cố gắng lôi nàng lên mặt nước.
Đầu nàng được lôi lên, cảm nhận được không khí xung quanh, nàng lại tiếp tục vùng vẫy. Xuân Phong bị nàng giãy dụa có chút khó di chuyển, liền lạnh lùng nói nhỏ vào tai nàng: “Không muốn chớt thì yên một chút cho ta.”
Giọng nói lạnh lùng của Xuân Phong làm cho người ta nhất thời thấy lạnh sống lưng. Trong hoàn cảnh như thế, người phụ nữ thế mà thật sự không vùng vẫy nữa, để mặc Xuân Phong kéo nàng vào bờ. Thực ra nàng chỉ hành động theo bản năng mà thôi. Lúc được kéo vào bờ, cả người nàng ướt sũng, xụi lơ, đã tiến vào hôn mê.
Xuân Phong kiểm tra tình trạng của nàng, không thèm quan tâm đến biểu cảm của những người khác, bắt đầu hồi sức tim phổi cho nàng, giúp nàng ép hết nước ra ngoài.