Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:09:51
Lượt xem: 159
Đang giờ ăn trưa, mọi người đều đang ở nhà chuẩn bị ăn, bà ta ầm ĩ một hồi, mọi người đều chạy ới hóng hớt.
Mẹ Xuân Phong thấy người đến càng nhiều, lại đến kéo đại thẩm, muốn bà ta vào nhà nói chuyện, lại bị bà ta đẩy ra, suýt ngã xuống. Xuân Phong tiến lên đỡ lấy mẹ. Lưu Hương cũng không nhàn rỗi, đứng một bên nói thêm vào, mắt đỏ lên, sụt sùi:”Mẹ, mẹ đừng khóc, coi như trước kia chúng ta bị mù, nên mới rơi vào tình cảnh bị coi là ăn mày thế này”
Xuân Phong lạnh mặt nhìn mẹ con đại thẩm kêu khóc, cũng không thèm ngăn cản, nàng muốn xem xem họ có thể náo loạn đến mức nào, càng nhiều người đến xem càng tốt.
Mẹ cô thì gấp đến sắp khóc, sắp mất hết thể diện rồi. Mình thì không sao, nhà vẫn còn 2 con gái chưa gả chồng, ảnh hưởng thanh danh 2 đứa. Nhưng đại tẩu làm như thế, bà cũng không biết xử lý thế nào.
“Đại thẩm Xuân Phong à, ngươi có việc gì thế? Sao lại khóc lóc thảm thiết vậy? Có gì thì nói ra giải quyết.” Có người bắt đầu tiến lên hỏi.
“Mọi người đến đúng lúc lắm, đến đây phân xử giúp ta. Hôm nay mẹ con ta đến thăm nhà tam đệ muội. Nghĩ Tam đệ mất rồi, đến hỏi xem có gì không ổn thì để giúp đỡ. Không nghĩ vừa mới đi vào, Xuân Phong đã không hoan nghênh, lại còn không cho vào nhà, lại la hét muốn đổi mẹ con ta đi. Ngươi nói xem, nó là vãn bối, hông lễ phép còn không nói, thế mà lại còn đối đãi với chúng ta nhưu thế. Mẹ nó cũng không quản, để nó tự tung tự tác, thật sự là không xem chúng ta ra gì.” Đại thẩm nói một hơi, lại bắt đầu khóc lóc.
“Làm gì có chuyện như thế chứ? Người ta đã đến hỏi thăm, làm gì có chuyện cấm cửa, dù sao người ta cũng là trưởng bối. Quá là không hiểu chuyện rồi”.
“Không thể nào, Xuân Phong là đứa nhỏ hiểu lễ nghĩa, sẽ không làm ra chuyện như thế đâu, hay là có hiểu lầm gì?”
Nghe bà ta nói xong, có người chỉ trích, người lại hoài nghi, nhất thời ầm ĩ.
Lưu Hương thấy có người tin mẹ con ả, lại đổ thêm dầu vào lửa: “Nguyên lai hôm nay nghe nói nhà tam thúc mua ruộng, cũng chưa biết thật giả thế nào. Thực ra nhà chúng ta đến xem, sợ bọn họ bị lừa, lại bị nói thành tham tiền, còn thóa mạ mẹ ta. Là do việc kinh doanh của nhà ta dạo này có chút khó khăn, nên muốn tìm tam thẩm vay chút vốn, không nghĩ tới lại… Nhớ lại trước đây lúc Tam thúc đổ bệnh, mẹ ta có bạc đều đưa cho tam thúc, giờ đến lúc nhà chúng ta sa cơ, lại bị đối xử như vậy. Tam thẩm thật sự là quá độc địa, vong ân phụ nghĩa. Loại người thế này không xứng đáng ở cùng nơi thôn dân thâm minh đại nghĩa như nơi đây.”
Lưu Hương dạt dào tình cảm, nói dối không chớp mắt, lại dùng tay kia lau mặt không có giọt nước mắt nào, giả ra bộ dáng điểm đạm đáng yêu đức hạnh. Về khoản nói dối thì Lưu Hương không hề kèm cạnh mẹ ả.
“Đúng vậy, người như vậy không xứng đáng sống chung một chỗ với chúng ta, vẫn là nên đuổi ra khỏi thôn đi”
“Đúng rồi, thật là bại hoại.” Có người khởi xướng, mọi người theo sau liền phụ họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-34.html.]
“Chậc chậc, không nhìn ra một người trông lương thiện, thanh cao, sau lưn glaij xấu xa ti tiện, vong ân phụ nghĩa như thế. Đúng là tri nhân, tri diện bất tri tâm”. Giọng nói chua loét chói tai vang lên, chính là Vương thị. Xem ra lần đó giáo huấn chưa đủ, vẫn vào đây xúi dục. Người thù dai như Vương thị, làm gì có chuyện dễ đàng buông tha cho Xuân Phong. Hôm nay thời cơ tốt như vậy, làm gì có chuyện bà ta bỏ qua.
“Đại thẩm nói xong chưa?” Xuân Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm đại thẩm.
“Rõ ràng chỉ là một đứa nhóc 12 tuổi, nhưng ánh mắt sắc bén làm cho đại thẩm lạnh sống lưng, lập tức hạ giọng lắp bắp:”Nói nói xong rồi”
Không đợi đại thẩm hoàn hồn, Xuân Phong lại xoay người đối diện với đám đông, nói:”Nếu đại thẩm nói xong rồi, vậy đến lượt con nói”
Xuân Phong liếc mắt nhìn đại thẩm và Lưu Hương ngồi trên mặt đất, thản nhiên mở miệng:”Đại thẩm nói là bị chúng ta đuổi ra khỏi nhà, vậy chứng cứ đâu, ai làm chứng?”
Lời này vừa nói ra, đại thẩm như bị phong ấn, bà ta cũng không biết có ai thấy hay không, dù sao cũng là lời bà ta bịa ra, làm sao đưa ra được chứng cứ. Xuân Phong thấy bà ta không nói gì, tiếp tục nói:”Về phần không cho các người vào cửa, không phải thẩm là người rõ ràng nhất sao. Nếu không phải Lưu Hương tỷ tỷ nói nhà chúng con xập xệ bẩn thỉu, sợ bẩn quần áo, sao dám để các người hạ mình. Lưu Hương tỷ tỷ còn nói là chúng ra là nông dân ti tiện, giờ lại bảo con không lễ phé. Vậy trước đó tỷ ấy là lễ phép, có giáo dưỡng sao? Đại thẩm người nói đi”
Lưu Hương thấy Xuân Phong thản nhiên phản bác, nói chuyện lại có dẫn chứng, còn chỉ trích mình không có giáo dưỡng, ngon lửa ghen tị trong lòng lại bùng lên, mọi sự bàn bạc với mẹ trước đó đều quên sạch
“Không đúng sao? Ta nói có gì sai? Đây chính là căn nhà nát, ai mà thèm. Ngươi chính là nha đầu nông dân ti tiện không có giáo dưỡng. Đừng tưởng rằng mình có mấy đồng tiền dơ bẩn là giỏi, thực sự nghĩ mình là phượng hoàng, muốn bay lên cành cao đậu rồi phải không?”
“Lưu Hương vừa nói xong, mọi người đều đổi sắc mặt. Đại thẩm kéo tay ngăn ả ta lại.
“Xuân Phong…”đại thẩm mở miệng định giải thích, nhưng còn chưa kịp bắt đầu đã bị Xuân Phong đánh gãy: ”Ta là nha đầu nông dân ti tiện, vậy cho ta hỏi, những người này trong mắt tỷ tỷ đây là gì? Chúng ta đềuu là thôn dân đây thôi”
Xuân Phong thành công khơi dậy lửa giận trong lòng mọi người, phải nói là ở thời đại này nông dân đối đầu với tầng lp khác vẫn rất đoàn kết, nhất là những người có tiền mà khinh thường bọn họ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Không phải, ý ta không phải như vậy” Lưu Hương muốn giải thích, lại bị Xuân Phong cắt lời.
“Lưu Hương tỷ, không cần giải thích. Ta biết các người trong thành là người có tiền, nhà ta chỉ là nông dân, kém ngươi một bậc. Nhưng kể cả như vậy, ngươi cũng không nên vũ nhục chúng ta, chúng ta nghèo, nhưng đều dựa vào sức lao động kiếm cơm, sẽ không nghĩ đến việc chiếm tiện nghi, lợi dụng người khác, cũng không nghĩ ý vào việc mình có tiền mà không để người khác vào mắt. Mọi người nói xem có đúng không?”
Đừng tưởng mỗi ngươi biết lợi dụng đám đông, hôm nay ta cho người biết thế nào là trộm gà không được còn mất nắm thóc. Xuân Phong thầm nghĩ.
“Đúng vậy, đừng tưởng có mấy đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm. Nông dân thì sao? Nông dân cũng không ăn cướp của nhà ngươi.” Xuân Phong vừa nói xong, lại có người khác tức giận hưởng ứng.