Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 506
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:31:46
Lượt xem: 49
"Vương phi... " Trong lòng Huyền Dịch có lời, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Có chút sững sờ đứng tại chỗ nhìn chủ tử ngày xưa y từng bảo vệ, người đã từng cùng sống chít, cảm xúc trong lòng không ngừng cuộn trào.
"Ngươi vẫn luôn đi theo bên cạnh ta?"
Ngay khi Huyền Dịch không biết nên mở miệng như thế nào, Xuân Phong lại đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Vâng!" Sau khi Huyền Dịch hơi ngẩn ra thì gật đầu đáp lại.
"Vì sao?" Xuân Phong lạnh lùng lên tiếng.
"Nếu lúc trước lựa chọn phản bội, vậy tại sao bây giờ lại làm như vậy?"
Trong lòng Xuân Phong tuy rằng tin tưởng Huyền Dịch hẳn không phải là người như vậy, nhưng có một số lời, nhất định phải hỏi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Ta..." Trong lòng Huyền Dịch kỳ thật cũng đã nén nhịn rất lâu, có một số việc y không có cách nào đưa ra nhiều lựa chọn, nhưng chính bản thân y cũng không biết vì sao.
Lúc trước sau khi Diệu Vương thả y rời đi, y vốn có thể bỏ đi, vĩnh viễn không xuất hiện nữa, trải qua cuộc sống tự tại thanh thản, nhưng y cứ nhịn không được đi theo phía sau Vương phi.
Hắn vẫn luôn bảo vệ nàng, bảo vệ nàng bình an, loại cảm giác này, không liên quan đến tình yêu nam nữ.
Có lẽ là bởi vì lúc trước trên đường về thôn Đại Hà, khi nhìn thấy bóng dáng kia chạy như điên về phía mình, dáng vẻ quan tâm.
Có lẽ là bởi vì lúc trước ở Vô Vọng Nhai nữ tử thanh tú này đã nói, bất kể như thế nào cũng sẽ không bỏ lại bất kỳ một người nào đã cảm động y.
Có lẽ là bởi vì lúc trước Xuân Phong đích thân vì vết thương của y mà xin người khác ăn, hoặc có lẽ là một câu nói của một muội muội đáng được tôn kính kia đã khắc sâu trong đáy lòng y.
Tóm lại mặc kệ là bởi vì cái gì, tóm lại là y muốn bảo vệ người này bình an vô sự, mặc kệ bất cứ giá nào.
Nhưng y nên giải thích những chuyện này với Vương phi như thế nào đây?
Vì thế sau khi im lặng hồi lâu, Huyền Dịch lúc này mới kiên định nói một câu: "Lúc trước Vương phi từng mấy lần cứu mạng của ta, hiện giờ ta muốn báo đáp ân cứu mạng của Vương phi."
Y không dùng tự xưng thuộc hạ, y nhớ mình đã bị Vương gia đuổi ra khỏi Vương phủ, cũng không vọng tưởng cái gì.
Chỉ là phần tình cảm trong lòng y kiên định, nói đến phần tình cảm này cũng không phải ân tình thuần túy, càng giống như một loại tình nghĩa giữa huynh đệ, cho nên đối với chuyện y đã từng làm, y rất áy náy.
"Ân cứu mạng!" Xuân Phong lặp lại mấy chữ này, trong lòng khẽ thở dài lại nói.
"Hôm nay, ngươi cũng đã cứu ta một lần, giữa chúng ta xem như hai lần giải quyết, về sau ngươi còn muốn tiếp tục ở bên cạnh ta?"
Xuân Phong nhướng mày hỏi.
"Tình nghĩa ngày đó của Vương phi, đương nhiên không phải chuyện nhỏ này là có thể báo đáp, bất kể như thế nào, ta nhất định sẽ bảo vệ Vương phi cả đời bình an." Huyền Dịch trong lòng giãy dụa nói một tràng như vậy.
"Cả đời bình an?" Xuân Phong hỏi ngược lại: "Ta tự tin có sự tồn tại của Vương gia, chắc chắn sẽ bảo vệ ta bình an, nếu ngươi nhất định muốn tiếp tục ở lại, vậy tốt nhất là cho ta một lý do thích hợp, nếu không, chuyện này cần tìm Vương gia thương lượng một chút."
Huyền Dịch không nghĩ tới Vương phi sẽ quyết tuyệt như vậy, mặc dù đã trải qua chuyện lần trước, cũng vẫn không chịu cho y một cơ hội.
Y vốn tưởng rằng, lần trước Vương phi có thể ban thuốc, chính là đã tha thứ cho y, nhưng bây giờ...
Kỳ thật Xuân Phong chỉ là dùng phương pháp như vậy ép y mà thôi, nàng tuy rằng sẵn sàng tin tưởng Huyền Dịch, cũng biết y có lẽ là có nỗi khổ tâm.
Nhưng mặc kệ nỗi khổ tâm như thế nào, nhưng lúc trước tóm lại là đã làm chuyện có lỗi với Vương gia, hôm nay nếu y không nói ra hết thảy, nàng cũng không có biện pháp giúp y.
Cho nên tất cả những chuyện này, phải chính miệng y nói ra.
Xuân Phong càng biết phân lượng của Huyền Dịch vốn ở bên cạnh Bách Lý Mặc Thần, mới có thể tận tâm như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-506.html.]
"Vương phi!" Trên mặt Huyền Dịch hiện lên thần sắc đau khổ, rất bất đắc dĩ.
Vì sao Vương phi không tin y, không hiểu cho y?
"Kỳ thật ta cũng là không thể tự làm chủ, chuyện lúc trước cũng không phải là mong muốn của ta, chỉ là..." Huyền Dịch nói một nửa thì không còn âm thanh.
Xuân Phong nghe y nói đến nỗi khổ tâm của mình, nhưng thấy y vẫn không có ý nói thẳng ra, trong lòng không khỏi lại có chút thất vọng.
Nếu là chuyện giữa bọn họ nói không rõ ràng, vậy từ đây không qua lại nữa cũng sẽ không có gì, thay vì hao hết tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu còn không có kết quả, vậy còn không tốt bằng quên đi .
"Nếu ngươi đã không muốn nói thì thôi, ngươi quay về suy nghĩ kỹ đi, nếu không thể cho ta và Vương gia một lý do thích hợp, vậy thì từ đây hai bên không liên quan nữa, lần sau gặp mặt có thể sẽ không là cục diện như bây giờ nữa."
Xuân Phong lắc đầu, khoát tay với Huyền Dịch vừa nói, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Vương phi..." Nhìn Xuân Phong sắp đi, Huyền Dịch vội vàng kêu một tiếng.
"Ngươi cẩn thận suy nghĩ đi, nếu không ta cũng không giúp được ngươi." Xuân Phong hơi dừng bước, nói xong bèn cất bước trở về viện của mình.
Huyền Dịch ở bên trong câu nói cuối cùng kia tiếp thu được quá nhiều tin tức, không khỏi lâm vào trầm tư.
Xuân Phong rất hiểu Bách Lý Mặc Thần, nàng biết cho dù hắn có ý nghĩ muốn tha thứ cho một người, nhưng những chuyện kia không nói rõ ràng, vĩnh viễn không thể nói đến chuyện tha thứ.
Cho nên nếu Huyền Dịch có suy nghĩ này, y cần chủ động nói ra hết thảy.
Tuy rằng Xuân Phong có ý làm hoà, nhưng cũng không cố chấp với điều này, cho nên hết thảy đều quyết định bởi chính Huyền Dịch.
……
Hồng Loan bị đưa vào mật doanh đã hai ngày, bên kia cũng đã truyền ra tin tức.
"Vương gia, người bên kia hôm nay cũng muốn bắt đầu tiến hành thẩm vấn nàng ta, chúng ta có cần hay không?"
Ám vệ quỳ xuống phía dưới báo cáo.
"Người còn chưa chít?" Mà Bách Lý Mặc Thần chỉ nhướng mày khẽ mở môi mỏng hỏi.
"Vẫn chưa, phỏng chừng cũng chỉ còn một hơi thở."
Ám vệ kia trả lời, trong giọng nói lại có một chút ý thương hại.
Cũng đúng, hai ngày nay trong quân doanh rầm rộ nhường nào, bọn họ cũng thu hết vào đáy mắt, thảm trạng Hồng Loan thật đúng là làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, nhìn mà lạnh người.
Không nói trong quân doanh kia có bao nhiêu nam nhân, lại đã bao lâu chưa gặp nữ nhân, nghe thủ đoạn tra tấn người của những người đó, các ám vệ đều cảm thấy quá không phải là người.
"Tốt lắm, nhớ kỹ đừng để nàng ta dễ dàng chít là được, tiếp tục nhìn chằm chằm hành động của quân doanh." Khóe môi Bách Lý Mặc Thần cong lên một nét tàn ác.
"Vâng, chủ tử." Ám vệ nhận được mệnh lệnh rồi biến mất tại chỗ.
Ám vệ bên này vừa đi thì Lam Dịch đi vào thư phòng.
"Vương gia, bên kia đã có tin tức, có chuyện quân doanh, bên kia cũng bắt đầu có hành động, nhưng chỉ là gửi cho Liêu Đông bên kia một phong thư."
Lam Dịch vào cửa rồi trầm giọng báo cáo.
"Ừ, điều tra rõ ràng nội dung trong thư, để người bên kia tiếp tục theo dõi, mặt khác Liêu Đông bên kia, cũng có thể thêm chút củi lửa."
Bách Lý Mặc Thần không hề ngoài ý muốn với kết quả như vậy, chỉ là nhàn nhạt sai sử Lam Dịch hành động kế tiếp.
Vốn Bách Lý Mặc Thần còn chuẩn bị ở lại Liêu Đông thêm một ít ngày, nhưng hiện tại dường như có thể đẩy nhanh một chút tiến trình.