Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 543
Cập nhật lúc: 2024-12-11 21:50:01
Lượt xem: 28
Xuân Phong hướng mắt ra cửa, chỉ thấy vẻ mặt của Du thần y cứ như phụ mẫu qua đời, nhanh chóng bước đến.
Xuân Phong đầy vẻ bất lực, đương nhiên chuyện này không phải mới lần đầu tiên.
Vân Tấn và Vân Oanh đứng một bên, nở nụ cười quen thuộc, lè lưỡi, lặng lẽ lùi lại.
Trò hay lại sắp bắt đầu rồi!
"Lão Du, chuyện gì vậy?" Xuân Phong nghiêm mặt, ôn hòa hỏi.
"Vương phi à, tiểu thế tử vừa đến hiệu thuốc của lão phu, thuốc mới mà lão phu tốn thời gian ba năm mới chế tạo được, người xem..."
Du thần y nói với vẻ mặt đau khổ, tay cầm chén thuốc bạch ngọc đưa đến trước mặt Xuân Phong.
Xuân Phong nhìn chén thuộc đã gần như thấy đáy kia, trên miệng chén vẫn còn sót lại chút mỡ, nàng nhìn sang màu sắc trên người tiểu nhi tử, trong lòng đã sáng tỏ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong lập tức nghiêm túc nhìn tiểu nhi tử Vân Tễ: "Vân Tễ, sao con lại muốn phá hỏng cao dược của Du gia gia?"
"Mẹ... A Hoa bị thương, con đến hiệu thuốc của Du gia gia để tìm thuốc cho nó, còn... còn dùng màu của Du gia gia để vẽ tranh."
Vân Tễ nói, vẻ mặt ủy khuất biểu môi, đôi mắt to tròn lóe lên sự vô tội.
Thế này giống như thằng bé muốn nói, không phải con cố ý đâu, con không có phá rối.
"A Hoa bị thương?"
Xuân Phong nhướng mày hỏi lại.
A Hoa là một con ch.ó lớn màu đen, nhưng mấy tiểu tử này muốn gọi nó là A Hoa, thường ngày A Hoa rất thích chạy theo sau Vân Tễ.
Sao hôm nay nó lại bị thương?
"Ừm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-543.html.]
Vân Tễ chột dạ gật đầu, tiếp tục ra vẻ đáng thương, sợ mẫu thân sẽ phát hiện ra chỗ không đúng.
"Vậy sao con lại dùng thuốc mỡ của Du gia gia để vẽ tranh?" Không phải Xuân Phong không nhìn thấy sự chột dạ ẩn giấu trong đáy mắt của tiểu tử này, nhưng không tiếp tục tìm hiểu sâu, mà chỉ trở lại vấn đề trước.
"Vân Tễ không biết đó là cao dược, chỉ cảm thấy mùi hương rất dễ ngửi, thoạt nhìn thì đen kịt giống thuốc màu mà mẫu thân làm cho chúng con, cho nên con mới muốn dùng nó vẽ một bức tranh thơm..."
Bách Lý Vân Tễ nói với vẻ mặt thành khẩn, ý nghĩ ban đầu của thằng bé thật sự chính là như vậy.
Có điều sau đó vẽ đến say mê, không chỉ vẽ trên bảng hoa, còn vẽ lên cả giá thuốc của Du thần y, trên sách, trong phòng ngủ, tất cả đều phô bày một lượt tài năng của mình.
Tuy hiện trường vô cùng thê thảm, nhưng tiểu thế tử kia lại cảm giác bản thân vẽ cực kỳ đẹp, thậm chí còn khoe khoang với một đám hạ nhân.
"Sao hả? Tiểu gia của các ngươi rất có phong thái của nghệ thuật gia không?"
Có điều lúc đó Du thần y vẫn chưa chạy đến xem hoàn cảnh ở giá thuốc và phòng ngủ, vừa phát hiện bảo bối mình dày công tỉ mỉ chế tạo suốt ba năm đã không còn, đi dò hỏi tình hình xong thì lập tức chạy đến chỗ vương phi để cáo trạng.
"Ừm, bức tranh thơm... ý tưởng này rất hay, lát nữa đưa tranh của con cho mẹ xem xem? Nhưng bây giờ con phải xin lỗi Du gia gia trước, đó là thuốc mỡ mà Du gia gia tốn rất nhiều thời gian mới làm xong, cuối cùng bị con lãng phí như vậy."
Xuân Phong nhìn dáng vẻ thành khẩn của Vân Tễ, nàng không trách cứ, chỉ là sau khi đã nói rõ mọi chuyện, nàng mới bảo thằng bé đi xin lỗi Du thần y.
Hiểu mình đã phạm sai lầm, hơn nữa mẫu thân không trách phạt, trong lòng Vân Tễ cảm thấy có chút áy náy, ngoan ngoan đi tới trước mặt của Du thần y, cung kính hành lễ một cái:
"Du gia gia, Vân Tễ sai rồi, con không nên bồng bột phá hủy tâm huyết của Du gia gia, con xin lỗi."
Nói xong, thằng bé nhìn Du thần y bằng đôi mắt to tròn long lanh.
Khuôn mặt già nua của Du thần y bị ánh mắt ấy làm cho ửng hồng, ông ta đã lớn tuổi rồi, không thể chấp nhặt một đứa trẻ được.
Huống chi đây còn là một đứa trẻ đáng yêu đến vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến tâm huyết ba năm của mình, ông ta lại đau lòng đến c.h.ế.t đi được.
Vẫn là Xuân Phong lên tiếng đúng lúc.