Xuyên Đến Cổ Đại, Làm Tân Nương Nông Gia - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-11-02 06:16:06
Lượt xem: 73
Trình độ nuôi dưỡng của người ở thời đại này còn yếu kém. Ở trong trí nhớ La Tố, bình thường người trong thôn đều phải dưỡng hơn mười con gà, mới xem như đạt tiêu chuẩn ban đầu mà thôi. Có ít nhà có bản lĩnh, nuôi liền một lúc vài chục chỉ gà.
Mà ở cái địa phương này, bất kể là La gia thôn hay là Triệu gia thôn, mỗi nhà mỗi hộ đều không mặn mà mấy với việc dưỡng gà dưỡng vịt. Lại khỏi phải nói đến chuyện nuôi heo.
Nguyên nhân căn bản, vẫn là thiếu hụt lương thực.
Những loại động vật như gà vịt heo này hoàn toàn dựa vào nuôi thả, rất khó nuôi sống, nuôi sống cũng không được nhiều thịt. Nhất định phải uy lương thực tinh mới được. Nhưng là ban đầu ngay cả cơm đều ăn không đủ no, còn có người nào có tâm tư đi dưỡng lục súc a.
Cho nên sau khi nghe nói La Tố đột nhiên muốn mua một trăm trứng gà để ấp gà con, Triệu mẫu kinh hãi thiếu chút nữa làm rơi kim chỉ trong tay.
Bà nhìn nhìn tiểu viện nhà mình: "Tiểu viện này nhà chúng ta cũng không chứa nổi nhiều gà như vậy a." Hơn nữa trong một trăm quả trứng gà này có thể nở ra chừng ba mươi con đã là không tệ, số trứng gà còn lại chẳng phải là lãng phí một cách vô ích sao? La Tố cũng đã sớm nghĩ đến điều này, không thể dưỡng gà vịt ở trong viện nhà mình được, rất không vệ sinh. Đối với việc sinh tồn của chúng cũng bất lợi.
"Nương, hay là chúng ta ở bên ngoài viện xây một cái chuồng, chuyên môn dưỡng gà. Xây lên rộng rãi một chút."
Triệu mẫu đã quen với việc đại tức phụ hay đưa ra các loại ý tưởng kỳ dị, sau khi trải qua kinh ngạc lúc ban đầu, liền ủng hộ đại tức phụ một cách vô điều kiện."Hành đi, ngươi nói thế nào liền làm thế nấy."
Nói đến đây, kỳ thật nàng muốn nuôi một đầu heo nhất, nuôi một năm liền có chừng trăm cân, lễ mừng năm mới năm sau còn có thể ăn hơn nửa năm thịt. Bất quá chăn heo quá tốn lương thực. Nàng cũng không bỏ được.
Hiện ở trong tay có bạc, La Tố không cần tự mình động thủ, nàng tìm vài người tráng đinh trong thôn đến giúp đỡ xây chuồng gà.
Lúc này chuồng gà ở đây đều hết sức nguyên thủy. Có nhà làm lồng cho gà liền rất tốt, hoặc dùng bùn đất vây cái hàng rào liền thành.
Sau khi nghe La Tố nói muốn xây chuồng gà như xây nhà, lập tức đều nhìn La Tố giống như ngốc tử.
La Tố cũng không để ý tới bọn họ, chỉ lắc đầu đem ý mình nói ra. Lúc này không có gạch, chỉ có thể dùng gỗ thay thế. Dù sao nàng cũng không định làm cái chuồng gà quá lớn, chỉ cần bảy tám chục m² là đủ rồi.
Vài người làm giúp mặc dù cảm thấy kỳ quái, bất quá cầm tiền của người ta làm việc, nên không dám nói gì.
Ở trên núi không thiếu cây gỗ, vài người tráng đinh vừa đốn cây vừa đóng cọc, chỉ tốn mấy ngày công phu, đã làm ra một căn phòng giản dị. Nóc phòng lợp bằng rơm rạ, trông thập phần ra hình ra dạng.
Trong phòng lại dùng tường gỗ chia thành bốn gian phòng nhỏ, trong mỗi gian phòng nhỏ lại có một con đường thông nhau, còn có một ô cửa sổ lớn dùng để thông gió.
Chuồng gà được làm xong, người trong thôn đều đến tham quan.
Những người này vốn nghĩ là Triệu gia chuẩn bị đắp phòng ở mới, kết quả vừa nghe là cho gà vịt trụ, đều trợn trắng mắt cứng lưỡi.
Hảo phòng ở như vậy lại cho súc sinh trụ, đây không phải là lãng phí sao? Triệu Thành tức phụ này đúng là có nhiều bạc quá mà không có chỗ tiêu a.
Ở thời điểm người Triệu gia thôn bắt đầu kinh ngạc, con gà con nhà La Tố đã từ trong trứng nở ra.
Bởi vì trong nhà chỉ có hai con gà mái già, La Tố lại đi vào trong thôn dùng giá cao mua thêm vài con gà mái già trở về ấp trứng.
Bây giờ Triệu nhị nương là tín đồ trung thành của La Tố, nghe La Tố muốn nuôi gà, động tĩnh còn lớn như vậy, ngày hôm sau liền bảo nam nhân mình mang theo hai nhi tử đắp một cái phòng giống nhà La Tố, chuẩn bị đi theo La Tố cùng nhau dưỡng gà.
Có người thấy Triệu nhị nương có quan hệ hảo với La Tố cũng bắt đầu làm như vậy, thông minh một chút cũng đi làm theo, căn phòng lớn như vậy bọn họ đắp không được, nhưng căn phòng to bằng một nửa như thế thì không thành vấn đề.
Có một là có hai, rất nhanh người trong thôn tựa như là bị bệnh nghiện duỡng gà, một nhà truyền một nhà, từ từ bên cạnh tiểu viện của mọi nhà đều có một cái phòng dưỡng gà.
La Tố vừa nghe người trong thôn cũng bắt đầu xây phòng, lúc này có chút ngạc nhiên vui mừng.
Nàng vốn chỉ muốn nhìn thử trước một chút, nếu thành công, liền khuyên mọi người làm theo thử xem, không nghĩ tới người trong thôn lại nhiệt tình dưỡng gà như vậy.
Suy nghĩ một chút, nàng dứt khoát đi tìm lão tộc trưởng, triệu tập người trong thôn đến họp lần nữa.
Hiện tại mỗi nhà mỗi hộ đều không cần đi làm việc nhà nông, tiếng chuông vừa vang lên, đều có mặt rất nhanh, trong chốc lát đều mang theo đậu nành xào thục nhà mình chạy đến sân đập lúa.
Lần này lão tộc trưởng không lên tiếng, trực tiếp nhường La Tố nói lời dạo đầu.
Mọi người vừa thấy La Tố muốn nói chuyện, lúc này đều cao hứng trở lại. Vài ngày này sau khi bọn họ đắp xong chuồng gà, liền tính đi hỏi xem Triệu Thành tức phụ có phải lại có phương pháp dưỡng gà tốt hay không. Bằng không đã không làm ra động tĩnh lớn như vậy a.
Quả nhiên, lần này Triệu Thành tức phụ thật sự nói cho bọn họ biết cách dưỡng gà.
Ngày trước bọn họ dưỡng gà đều chọn phương pháp nuôi thả, ban ngày đều thả chúng ra ngoài cho tự kiếm ăn. Mà nay La Tố lại chọn cách nuôi nhốt, đem gà nhốt ở trong phòng nuôi nấng, không cho ra ngoài. Bên trong còn phải trải lên một lớp trấu, rơm khô thật dày, còn phải dùng mạch phu cùng gạo kê làm thức ăn nuôi nấng.
"Này phải phí bao nhiêu lương thực a."
Tam cô lục bà phía dưới bắt đầu cẩn thận gảy bàn tính.
La Tố cũng không nói nhiều, chỉ đem những biện pháp này nói cho mọi người, còn người ta có nguyện ý dùng hay không, đấy là chuyện của bọn họ.
*********
Gần đây Triệu Từ đều không ra khỏi cửa, ở nhà giả bộ bệnh. Kể từ sau khi Triệu Từ trúng cử, người tới nhà tặng lễ xếp thành một hàng dài, Triệu mẫu cảm thấy vô công không thụ lộc, đều không nhận. Triệu Từ cũng không muốn tiếp xúc với những người này, cho nên dứt khoát trốn trong phòng của mình đọc sách.
Nghe nói La Tố muốn nuôi gà, thì thấy hứng thú. Mỗi ngày thỉnh thoảng đi xem gà mẹ trong nhà ấp trứng một lát.
Lúc này trời lạnh, không dễ ấp ra gà con, La Tố ở trong phòng bếp làm một chiếc kháng nhỏ, đặt ổ rơm lên trên cho gà mẹ ấp trứng.
Lúc trận tuyết đầu mùa rơi xuống, vài con gà con trong nhà La Tố lục tục đội xác ra khỏi vỏ.
Triệu mẫu còn là lần đầu tiên thấy nhiều con gà con như vậy, cẩn thận đặt gà con vào trong chuồng gà đã xây.
Trên nền đất đã trải lên một tầng trấu thật dầy, cửa sổ ở bốn phía cũng đã dùng rơm rạ bịt lại, không sợ con gà con sống bên trong chuồng sẽ bị c.h.ế.t rét.
La Tố chuyên dùng gạo kê nấu cho gà ăn.
Con gà con □□ ăn lương thực mới có thể lớn nhanh, chờ qua một thời gian nữa gà nẩy nở, nàng sẽ bắt con giun đem phơi khô làm thành thức ăn nuôi gà, đầu xuân sang năm, đám gà này không sai biệt lắm có thể bắt đầu đẻ trứng.
So với giá bán trứng gà, La Tố cảm thấy số gạo kê thô này chẳng tính là gì.
Hiện tại người Triệu gia thôn đều học theo cách La Tố dưỡng gà. Sau khi nhà mình ấp ra gà con liền chạy đến chuồng gà nhà La Tố, xem La Tố dưỡng như thế nào.
Triệu nhị nương cười nói: "Này còn may mà năm nay mọi nhà đều có lương thực ăn đâu, bằng không nào dám dưỡng như vậy. Nói đến đây đám gà con của nhà ngươi ngược lại lớn nhanh, nếu là bình thường, có thể sống được mấy con đã là không tệ."
Lần này La Tố ấp một trăm quả trứng gà, thu được tám mươi ba chỉ. So với tỉ lệ sinh nở ban đầu chỉ có một nửa mà nói, đã rất giỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-den-co-dai-lam-tan-nuong-nong-gia/chuong-34.html.]
Sau khi mọi nhà đưa con gà con lục tục vào chuồng gà, lại bắt đầu bận rộn.
Các nam nhân bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho lễ mừng năm mới, các nữ nhân cùng hài tử vội vàng chiếu cố đám gà con trong nhà. Nghĩ tới đầu mùa xuân năm sau có thể ăn được trứng gà, thỉnh thoảng còn có thể ăn được một con gà, bọn họ càng thêm vui vẻ chăm sóc tận tình cho chúng.
Vài ngày cuối cùng của năm, người trong nha môn đến thu thuế.
Năm nay mọi nhà ở Triệu gia thôn đều được mùa thu hoạch lớn, bình thường đều dùng vẻ mặt đau khổ nộp thuế, năm nay lại cười ha hả khiêng lương thực nhà mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Triệu gia thôn là thôn nộp thuế sớm nhất tích cực nhất của Bì Lăng huyện năm nay.
Tạ Thành Nam ngồi trong thư phòng nhìn sổ sách lục tục được nộp lên.
"Năm nay Triệu gia thôn nộp tô thuế nhiều gấp bội thôn bên cạnh."
Chu huyện thừa nói: "Năm nay bọn họ loại nhiều lúa, nộp lên đều là hảo lúa đâu, thuộc hạ đã cố ý đến kho lương nhìn rồi, hạt nào cũng no đủ."
Tạ Thành Nam hơ tay trên chậu than, thở dài: "Lần trước ta đệ lên sổ con, bên phía triều đình vẫn chưa hồi âm, cũng không biết định như thế nào. Những tên quan to lộc hậu kia, nào có biết dân chúng còn đang ăn đói mặc rách đâu. Năm nay dân chúng Bì Lăng huyện gặp phải tai hoạ ra sao rồi?"
Nhắc tới bão tuyết, Chu huyện thừa nhăn mặt sầu khổ: "Không tốt lắm, dân chúng đều không đủ ăn, xuyên cũng không đủ ấm. Có nhiều nơi phòng ở bị dột, ngay cả con gà của Triệu gia thôn cũng không bằng."
"Gà của Triệu gia thôn?" Tạ Thành Nam ngạc nhiên.
Chu huyện thừa cười nói: "Ta nghe mấy người hôm trước đến Triệu gia thôn thu lương thực nói, mùa đông này tất cả người Triệu gia thôn đều dưỡng gà, còn đắp một cái phòng cho gà ở, dùng xác thóc làm thảm, còn dùng lương thực tinh để uy đâu."
Tạ Thành Nam mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên: "Còn có chuyện lạ này?" Sau cùng lại không khỏi cảm khái: "Nếu thôn xóm nào cũng có thể sống qua ngày như bọn họ, vậy bổn quan sẽ không cần phải sầu não."
Chu huyện thừa nghe ra sự oán trách trong giọng nói của hắn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Khó chịu hồi lâu, Tạ Thành Nam đột nhiên vỗ bàn một cái: "Bổn quan quyết định, đầu xuân sang năm liền ban bố cáo mỗi thôm mỗi xóm nằm trong quản hạt của Bì Lăng huyện đều phải học theo Triệu gia thôn loại lương thực. Nếu không hiểu chỗ nào, thì đến Triệu gia thôn hỏi."
"Nhưng triều đình còn chưa hạ chỉ a."
"Chờ triều đình, rau cúc vàng đều nguội lạnh!"
Tạ Thành Nam đối với triều đình hiện giờ đã có chút bất mãn. Mặc dù Hoàng thượng luôn chăm lo việc nước, nhưng hiện giờ võ tướng nắm giữ triều chính, trọng võ khinh văn, những tên võ tướng kia chỉ biết vũ đao lộng thương c.h.é.m g.i.ế.c kẻ địch, đâu có tinh lực đi quản lý dân chúng.
Lại tiếp tục như vậy, sớm muộn gì dân chúng cũng bị c.h.ế.t đói.
***********
Chiều ba mươi tháng chạp, Triệu Từ bắt đầu viết câu đối giúp người trong thôn.
Cũng không phải là mọi người mua không nổi, bất quá ai cũng cảm thấy câu đối cử nhân lão gia viết ra đều có sao Văn Khúc phù hộ, về sau nhà cửa an bình, không chừng trong nhà cũng có thể có một sao Văn Khúc hạ phàm đâu.
Chữ viết La Tố không được tốt, thấy Triệu Từ viết chữ to trên câu đối, thì cực kỳ hâm mộ.
Đống tranh chữ của đời sau đúng là bôi nhọ hai chữ thư pháp, nhìn xem, đây mới gọi là thư pháp a. Nước chảy mây trôi, mạnh mẽ.
Triệu Từ thấy nàng ở bên cạnh nhìn chăm chú: "Đại tẩu có muốn viết vài chữ không?"
"Không cần không cần, ta xem một chút là được." La Tố vội vàng khoát tay. Mấy nét bút kia của nàng, nhiều nhất chỉ có thể được xem là chỉnh tề mà thôi, ở trước mặt Triệu Từ múa rìu qua mắt thợ, sẽ làm trò cười cho người ta mất.
"Hai câu đối đệ viết ra, mang đến chỗ chúng ta, chắc chắn rất có giá trị□□ a." La Tố lẩm bẩm.
Triệu Từ run tay, một vệt mực đen thẫm nằm chễm trệ trên giấy đỏ.
"A, hỏng rồi." La Tố vội vàng đổi tờ giấy khác cho hắn: "Cẩn thận một chút, đừng có làm dây mực nữa. Nói đến nói đi thi nhân kinh trường lâu như ngươi, không thể dễ dàng làm lem giấy như vậy." Nếu làm bài thi được một nửa mà bị dây mực, thì không cần khảo nữa. Dù sao khảo cũng vô dụng.
Triệu Từ xoa xoa cổ tay, lại ôm n.g.ự.c bình phục rối loạn trong lòng, mới tiếp tục hạ bút.
Viết xong tầm mười tấm câu đối, thì Triệu Từ đặt bút lông xuống, bưng ly trà nóng bên cạnh lên uống vài ngụm.
Thấy La Tố còn đang cúi đầu thưởng thức câu đối trên mặt bàn, hai mắt chợt lóe, trên mặt lơ đãng nói: "Tẩu tử sẽ trở về sao?"
“Hử?" La Tố ngẩng đầu lên nhìn hắn. Mất một lát mới nghĩ ra hắn nói trở về là trở về đâu.
Nghĩ tới hắn là người duy nhất biết thân phận của mình, trong lòng nàng bỗng chốc thoải mái hơn, cười nói: "Muốn trở về cũng không được. Ta cũng không dám chắc, có lẽ một ngày nào đó ngủ một giấc dậy là có thể trở về, cũng có lẽ sẽ không trở về được nữa.”
Nàng cảm thấy cơ hội này quá xa vời, dù sao nàng đã rơi xuống sông, chắc là đã bị c.h.ế.t đuối. Nhưng cũng có thể chỉ là hôn mê, dù sao trong mấy tiểu thuyết xuyên không không phải đều viết như vậy sao?
Triệu Từ không có được câu trả lời chắc chắn, trong lòng không an ổn, thời điểm nhấc bút, cũng không viết nổi chữ, dứt khoát buông bút đi ra ngoài sân xem tuyết rơi.
Mặc dù sắc trời đã hơi tối, nhưng bởi vì có tuyết đọng lại trên mặt đất, cho nên ngoài phòng còn rất sáng.
Triệu Từ cảm thấy, tâm tư lúc này của hắn tựa như những bông tuyết này, không ngừng phát ra ánh sáng. Chỉ có thể ở dưới ánh sáng âm u như vậy, mới có thể tồn tại. Cho đến khi có một ngày, hóa thành nước, dung nhập vào trong đất bùn hắc ám, mới thôi không phát sáng.
Đêm ba mươi, Triệu mẫu thắp hương cúng tế cho Triệu Thạch cùng Triệu Thành.
Bài vị của Triệu Thành được phủ lên một tấm vải, bình thường Triệu mẫu đều không bỏ ra xem, cho đến hôm nay mới được đặt lên bàn thờ.
La Tố biết, lúc trước Triệu mẫu vẫn còn ôm hy vọng, dù sao không thấy thi thể, không có cách nào tiếp nhận sự thật con mình đã c.h.ế.t rồi. Nhưng bây giờ đã qua một thời gian dài như vậy, trong lòng bà cũng chỉ có thể tin.
"Lão nhân a, năm nay nhà ta thịnh vượng a. Từ nhi trúng cử, là cử nhân lão gia, xem như làm quang tông diệu tổ cho lão Triệu gia. Tộc trưởng còn nói Từ nhi nhà ta là cử nhân duy nhất trong ba đời của lão Triệu gia, năm sau còn muốn đi khảo trạng nguyên. Ngươi nhìn không đến, khỏi phải sốt ruột, chờ về sau ta đi gặp ngươi, sẽ kể hết cho ngươi." Triệu mẫu vừa cười vừa nói, ánh mắt lại không nhịn được phiếm hồng, La Tố ở bên cạnh đưa khăn tay cho bà lau nước mắt, Triệu mẫu cười đẩy ra, lại kéo tay nàng hướng về bài vị Triệu Thạch: "Ngươi có ánh mắt tốt, tìm cho Thành nhi nàng dâu tốt, bây giờ nhà ta hồng hồng hỏa hỏa như vậy cũng là nhờ có nàng. Hiện người ở trong thôn đều phải liếc nhìn nàng một cái, rất có thể diện. Này mười dặm bát thôn, không thể tìm ra hảo tức phụ như vậy. Chỉ là Thành nhi nhà chúng ta không có phúc phận này. Lão nhân a, ta làm chủ, đợi năm sau Từ nhi trúng cử, ta liền thu xếp tìm cho nàng một nhà khá giả tái giá, ngươi cùng Thành nhi đều không được oán chúng ta."
Nếu nguyên chủ La Đại Nha mà nghe được lời này, chỉ sợ trong lòng đã vui mừng nở hoa rồi. Nhưng La Tố thì khác, nàng chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
Này gần sang năm mới, có thể đừng nhắc tới chuyện tái giá của nàng được không.
Nàng nhìn nhìn Triệu Từ, muốn hắn nói đỡ hai câu. Có lẽ là do Triệu Từ biết thân phận nàng, nên nàng đã xem vị tiểu thúc trên danh nghĩa này như đồng đội của mình.
Chỉ thấy Triệu Từ quỳ thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh, một bộ việc không liên quan đến mình.
Mẫu tử hai người này thật sự định gả mình ra ngoài sao? Hai mắt La Tố trợn to.
Đợi Triệu mẫu đứng dậy, La Tố lập tức chạy lại đỡ bà, ở bên tai thủ thỉ khuyên nhủ, sang năm còn phải chuẩn bị làm một hồi chuyện lớn đâu, nàng vẫn chưa có ý định tái giá a.
Triệu Từ vẫn quỳ ở trên bồ đoàn, hai mắt nhìn chằm chằm bài vị huynh trưởng Triệu Thành hồi lâu. Trong ống tay áo bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì quá dùng sức nên đốt ngón tay trở nên trắng bệch.