Trong đầu Lăng Sương ô...ô...n...g một tiếng liền nổ tung, Tần Chích ăn đậu hũ công khai! Lăng Sương cắn răng một cái, chịu đựng lẩm nhẩm trên đầu một cây đao, ta nhịn!
Lăng Sương bắt lấy tay Tần Chích, muốn đem tay hắn tách ra, Tần Chích lại đột nhiên trở mình một cái, đem Lăng Sương ôm sát trong n.g.ự.c mình, toàn bộ người hắn giống như một ngọn núi, căn bản Lăng Sương không cách nào rung chuyển, nàng thử nhiều lần muốn từ trong n.g.ự.c hắn giãy giụa, tuy nhiên cũng không làm nên chuyện gì.
Đây là chuyện hư hỏng gì a! Nàng thật vất vả mới vào được Quỷ Cốc, tuy rằng tránh được Tề gia đuổi giết, nhưng mà ở trong Quỷ Cốc mỗi ngày đều bị Tần Chích chiếm tiện nghi sỗ sàng, ngược lại Tần Chích kéo cho nàng không hết cừu hận, nàng đây là chọc ai gây người nào a!
Lăng Sương một hồi nôn rãnh, đột nhiên nghe được Tần Chích lẩm bẩm nói: "Mẫu thân... Đừng đi..."
Thanh âm yếu ớt bất lực, Lăng Sương lại cẩn thận nghe, bên tai chỉ còn lại tiếng đều đều hít thở của Tần Chích, Lăng Sương nghĩ thầm, chẳng lẽ Tần Chích mắc chứng cuồng loạn, có quan hệ với mẹ hắn?
Lăng Sương cẩn thận nhớ lại, nàng đến trong cốc hai ngày, tựa hồ vẫn luôn chỉ nghe nhắc đến lão Cốc chủ, vẫn luôn không nghe người nào nhắc đến mẹ Tần Chích, có lẽ bệnh của Tần Chích, thật sự là cùng mẹ hắn có quan hệ.
Lăng Sương nghĩ đi nghĩ lại, lại ở trong n.g.ự.c Tần Chích ngủ rồi, mở mắt ra, đã là buổi sáng ngày hôm sau, Tần Chích còn chưa tỉnh, hai người vẫn giữ nguyên tư thế buổi tối ngày hôm qua, Lăng Sương nghĩ thầm, nếu tỉnh ngủ, mở mắt nhìn thấy nam nhân mình ưa thích thì tuyệt biết bao, hết lần này tới lần khác lại là tên Thiếu chủ biến thái.
Lăng Sương muốn từ trong n.g.ự.c Tần Chích đi ra ngoài, nàng còn không có đụng vào tay Tần Chíc, ngược lại hắn chủ động buông lỏng tay ra, Lăng Sương sững sờ, rồi lại chợt nghe thanh âm của hắn bên tai: "Tỷ tỷ tỉnh."
Huyệt thái dương Lăng Sương đều muốn nổ, nàng vội vàng từ trên giường đứng lên: "Ta có việc gấp muốn đi tìm Cẩu sư gia, Thiếu chủ xin cứ tự nhiên."
Tần Chích vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lăng Sương, Lăng Sương chạy ra sinh tử điện đến mấy mét xa, mới dừng lại thở gấp, lại tiếp tục như vậy, nàng không phải bị Tần Chích đánh c.h.ế.t chính là bị sợ chết, dù sao sớm muộn gì đều là chữ chết.
Lăng Sương chạy đi tìm Cẩu sư gia, nhưng Quỷ Cốc quy mô hùng vĩ, bình thường khi Lăng Sương không muốn gặp Cẩu sư gia, hắn âm hồn bất tán ở đâu đều có thể gặp, khi nàng muốn gặp Cẩu sư gia, thì ngay cả cái bóng đều không thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-nu-chinh-truyen-yy-phan-cong/chuong-47-tu-luyen.html.]
Lăng Sương đành phải đến phòng thu chi chờ, vì sổ sách, Cẩu sư gia sẽ tìm nàng, quả nhiên, Lăng Sương vừa tới phòng thu chi không lâu, Cẩu sư gia liền đong đưa quạt lông vũ, thoải mái nhàn nhã đến.
"Nghe nói Lâm cô nương đi tìm Cẩu mỗ?" Cẩu sư gia đặt m.ô.n.g ngồi xuống, trực tiếp hỏi.
Lăng Sương để cây viết trong tay xuống, hướng cửa lớn nhìn qua: "Cẩu sư gia đến đây không mang theo người đúng không?"
"Người?" Cẩu sư gia vẻ mặt mê chi mộng bức, người nào?
"Là mấy người thuộc hạ của ngươi, ta có chuyện rất trọng yếu muốn hỏi Cẩu sư gia."
Cổ Cẩu sư gia hướng phía sau uốn éo: "Lâm cô nương không phải là muốn nói cho Cẩu mỗ, ngươi xem trọng Cẩu mỗ rồi a?"
"Cẩu sư gia ít dát vàng lên mặt bản thân, ta còn không mù."
Vẻ mặt Cẩu sư gia có điểm không nhịn được: "Nhớ năm đó, Cẩu mỗ cũng là tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong..."
"Cẩu sư gia cũng nói là năm đó, Cẩu sư gia bây giờ, ta cảm thấy bác gái chịu trách nhiệm vẩy nước quét nhà ở Thực Thiện đường, ngược lại rất hợp với ngươi đấy."
Cẩu sư gia thiếu chút nữa phun nước ra: "Chúng ta trở lại chuyện chính, Lâm cô nương đến cùng có chuyện gì hỏi Cẩu mỗ?"
"Chúng ta sự tình đầu tiên nói trước, vấn đề của ta cũng là vì Thiếu chủ, Cẩu sư gia không thể động thủ."