Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 213

Cập nhật lúc: 2024-12-07 09:40:39
Lượt xem: 10

“Mẫu hậu.” Tiếng gào thét điên cuồng kịch liệt cắt qua màn đêm tối đen, Hiên Viên Triệt cơ hồ không thể kiểm soát bản thân mình.

Xông mạnh lên,vội vàng bám lấy bả vai Lưu Nguyệt, sau đó đẩy Lưu Nguyệt ra, Hiên Viên Triệt ôm gọnTrần hoàng hậu bị sẩy chân, đứng không vững.

“Mẫu hậu, Người có sao không? Người thấy thế nào?” Nhìn vạt áo trước n.g.ự.c chảy ra máu, Hiên Viên Triệt mắt đều đỏ.

Bị đẩy ra, Lưu Nguyệt lảo đảo lui hai bước, nhìn Hiên Viên Triệt bi thương cơ hồ không thể khống chế bản thân, có chút ngạc nhiên.

Phía sau, đi theo Hiên Viên Triệt ,Thu Ngân và Ngạn Hổ cũng vừa tiến đến, há to miệng, vẻ mặt tuyệt đối không thể tin, hoàn toàn hiển hiện.

“Giết yêu nữ này đi…”

“Dám ám sát vương hậu, g.i.ế.c nàng…”

“Sát…”

Xung quanh màn đêm, vô số cấm vệ quân xông ra, như xuất hiện từ giữa khoảng không biến ra, tràn đầy phẫn nộ, tràn đầy lửa giận tận trời.

Kiên giáp, lợi kiếm, đằng đằng sát khí.

Mọi người đều phẫn nộ, tất cả mọi người muốn g.i.ế.c c.h.ế.t yêu nữ dám ám sát Vương hậu đương triều, dưới áp lực phẫn nộ của Hiên Viên Triệt , cơn giận dữ như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Yêu nữ hại quốc, nhất định phải diệt trừ, nhất định phải giết.

Đêm tối sâu nặng, bóng tối càng phát ra áp lực.

Trong không khí hơi nước dày đặc, cơ hồ có cơn mưa nhỏ.

Vù vù, gió thu thổi mạnh, làm người ta lạnh thấu xương.

Hoá ra nơi này còn có âm mưu chờ nàng, Lưu Nguyệt phục hồi lại tinh thần, tự giễu cười.

Gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia, trong nháy mắt bi thương đến mức tận cùng, cùng phẫn nộ đến mức tận cùng, Lưu Nguyệt hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Ta sẽ không giải thích gì với chàng, hiện tại ta muốn đi tìm người để tính sổ, chàng hãy chờ ở đây.”

Thanh âm lạnh như băng rơi vào không khí, thân hình Lưu Nguyệt chợt lóe, hướng đêm đen mờ mịt phóng đi, rõ ràng lưu loát, không một chút ướt át bẩn thỉu.

Phía sau Đỗ Nhất buông xuống một câu: “Không phải chủ nhân.” Một bên liến hướng phía trước phóng đi đuổi theo Lưu Nguyệt.

“Nàng đứng lại đó cho ta.” Hiên Viên Triệt ôm Trần hoàng hậu, đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, nghe lời của Lưu Nguyệt lập tức quay đầu hét to một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-213.html.]

Nhưng lúc này, Lưu Nguyệt tràn đầy phẫn nộ, hành động cực nhanh, không gì sánh kịp, vừa nháy mắt một cái, đã tới giữa khu cấm quân đang bao vây, xông ra ngoài, xa dần cùng đêm tối.

“Hỗn đản.” Hiên Viên Triệt thấy vậy sắc mặt trong nháy mắt lại cực kỳ khó coi.

“Triệt nhi, không phải Nguyệt nhi, con mau…” Bị đánh từ phía sau lưng, cơ hồ đau thấu tim gan, Trần hoàng hậu nói không ra lời, ngay lúc quan trọng này, không thể đôi co nhiều lời, nên lập tức lên đường.

“Con biết.” Tay xé mở vạt áo trước n.g.ự.c Trần hoàng hậu, căn bản là không bị thương nặng, vết thương không nghiêm trọng.

Một màn vừa rồi, hắn thật sự khiếp sợ cùng khó có thể tin, nhưng chỉ ngay sau nháy mắt khiếp sợ ấy, hắn liền kiên quyết tin tưởng, Nguyệt của hắn tuyệt đối sẽ không g.i.ế.c mẫu hậu.

Vì hắn, ngay cả Hữu tướng, ngoại công của hắn, lập mưu kế ám sát tính mạng của nàng, nàng đều có thể buông tha, còn không nói đến mẫu hậu từ trước đến nay vẫn đối tốt với nàng.

Hắn sao lại không rõ điều đó.

Nhất định là có người ám hại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chính là hắn thật không ngờ, cư nhiên dùng mẫu hậu hắn cực kì yêu quý làm mưu kế để ám hại Nguyệt mà hắn yêu thương nhất, đối với mẫu hậu của hắn xuống tay, lấy những người thân thiết nhất của hắn để làm mưu kế hại hắn.

Hắn như thế nào có thể không bi thương, như thế nào có thể không phẫn nộ.

Trong nháy mắt sáng tỏ, cái loại tâm tình này không thể dùng lời nói để diễn tả.

Chính lúc này lại ngu ngốc, bình thường thông minh như vậy, như thế nào hôm nay lại ngốc như vậy, chạy cái gì mà chạy, chạy không phải chuyện gì lớn, nhưng sẽ biến thành đại sự.

Để mặc mọi sự cho người ta sắp đặt. Con nhóc ngu ngốc này…

“Nhanh đi…”

“Người đâu, bảo hộ mẫu hậu hồi cung, Thu Ngân, Ngạn Hổ, tất cả binh mã đóng tại kinh thành, có kẻ nào dám tự ý hành sự, cũng đừng trách bổn vương làm cho hắn không nhìn thấy mặt trời ngày mai.”

Đúng thẳng dậy, ánh mắt lạnh như băng xơ xác tiêu điều, chất chứa tràn ngập bão táp cùng cuồng nộ và thiết huyết, âm thanh sang sảng, lời lẽ lạnh như băng.

“Vâng” Thu Ngân, Ngạn Hổ lập tức cao giọng đáp lại.

Một vùng sát khí dày đặc, đột nhiên toát ra tới tất cả cấm quân, hai mặt nhìn nhau, không dám di động, bọn họ muốn g.i.ế.c Lưu Nguyệt, nhưng cái điều kiện kia khiến bọn hắn không dám manh động, có thể giữ lại được mạng sống vẫn là tốt nhất.

Bản tính của con người, vốn dĩ là ích kỷ .

Hắc y như gió, bay nhanh như điện, Hiên Viên Triệt ra lệnh một tiếng, xoay người, như tia chớp chạy theo phương hướng mà Lưu Nguyệt biến mất, mau chóng đuổi theo.

Lưu Nguyệt, hôm nay tự nhiên lại trở nên luống cuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Loading...