Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-12-07 09:51:33
Lượt xem: 9
Giữa thiên quân vạn mã, thân ảnh đỏ rực kia làm người khác sợ hãi.
Bắc Mục vốn đau thương gần chết, lại thấy Lưu Nguyệt từ giữa quân đội Hung nô đi ra, nhất thời mừng rỡ.
Không cần Tiêu thái hậu phân phó, vài tướng lĩnh lao ra trước trân, đi về phía Lưu Nguyệt và tiếp lấy Bắc Mục vương.
Chỉ trong chỗ lát, vốn Hung nô đang chiếm thế thượng phong, tình thế xoay chuyển, trở thành tù nhân.
“Mời Thiền Vu tiễn ai gia một đoạn đường.” Tiêu thái hậu che lụa trắng trước mặt, nhanh chóng chạy lại, dù gì cũng là một nhân vật, chưa kịp xem tình hình con trai, lập tức mở miệng trầm giọng nói, vừa vung tay lên, mấy vạn binh mã Bắc Mục lập tức đứng dậy.
“Tiêu Thừa Anh, tốt, tốt.” Bị Lưu Nguyệt đè cổ, cảm nhận được lực lượng kinh người ở phía sau, Thiền Vu của Hung nô, nghiến răng nghiến lợi cũng không dám không tuân theo.
“Tránh ra.” Lưu Nguyệt thấy vậy bèn túm lấy Hng nô vương lên vương trướng màu vàng của Tiêu thái hậu Bắc Mục, đứng thẳng người, rống to về phía binh sĩ Hung nô phía trước.
VÀi tướng lĩnh phía trước, thấy vậy đồng loạt nhin fveef phía Hung nô vương.
“Tránh ra.” Hung nô vương vẻ mặt xanh mét nhưng rất trực tiếp, hét lớn một tiếng, cũng không làm bất kì chuyện mờ ám gì.
Chúng tộc trên thảo nguyên, trời sinh dũng mãnh, tính cách cực kỳ ngay thẳng phóng khoáng, thắng chính là thắng, thua chính là thua, không có tâm địa lạt mềm buộc chặt.
Hơn mười vạn đại quân trong nháy mắt chừa ra một con đường, Tiêu thái hậu xông lên trước, áp tải Hung nô vương đi về phía trước.
Gót sắt hiển hách, xuyên qua thế trận, thoáng chốc đi ra xa.
Dày công bố trí bao lâu, mới có thể có cơ hội tốt để xâm lược, giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim phá hủy tất cả, toàn bộ quân lính Hung nô muốn tức điên lên.
Nhưng lại không có cách nào, chỉ có trơ mắt nhìn vương của mình rơi vào tay địch, đi xa.
Xuyên qua thảo nguyên, vượt qua sông băng.
Một ngày một đêm, nhanh chóng đi qua một trăm dặm.
Chạng vạng ngày thứ hai, xa xa khói bụi cuồn cuộn, vô số binh mã Bắc Mục thiết hắc như cuồng phong mà đến, cứu giá Bắc Mục vương, mà giờ đây đã đi vào trong biên giới Bắc Mục.
Cho dù không có Hung nô vương trong tay, Bắc Mục họ cũng không sợ Hung nô hắn huy động binh mã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-232.html.]
Quân đội dừng chân lập doanh trại, châm lửa cuồng hoan.
Nhiều năm như vậy chưa từng có chiến thắng nào lớn như thế, nên ăn mừng.
Trong bóng đêm, lửa trại rực rỡ đốt khắp núi đồi, giữa lều lớn xa hoa nhất, tất cả đại tướng lần này tới đây đều tụ tập lại.
“Ha ha ha, có bản lĩnh, có bản lĩnh, đến, Khố Tạp Mộc ta kính nữ anh hùng một chén, lần này may mắn mà có ngươi.” Đại tướng đệ nhất Bắc Mục Tiêu thái hậu luôn mang theo bên mình, Khố Tạp Mộc hé ra khuôn mặt đen xì, cười lớn với Lưu Nguyệt đang ngồi bên cạnh Tiêu thái hậu.
Lưu Nguyệt bưng bát lên, cười cười nói: “Nữ anh hùng gì chứ, gọi Lưu Nguyệt được rồi.”
“Thẳng thắn, cạn.” Ngón tay cái Khố Tạp Mộc dựng thẳng, bưng bát một hơi cạn sạch, bát lớn như vậy, một chén chắc cũng phải nửa cân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một hơi uống cạn, Lưu Nguyệt dốc bát xuống, một giọt cũng không còn.
“Được…” Mọi người giữa trướng nhất thời cùng kêu lên, trầm trồ khen ngợi.
Thiêu đao tử của bọn họ, chính là rượu mạnh nhất, thiếu nữ nhỏ yểu điệu như vậy, lại có thể uống hết một hơi mà mặt còn không đổi sắc, lợi hại.
“Lần này xuất ngoại tuần sát, không may trúng mai phục, may mà có Lưu Nguyệt ra tay cứu giúp, thay mặt mấy trăm vạn dân chúng Bắc Mục, cám ơn ngươi, đến.”
Hé ra khuôn mặt hình chữ ‘quốc’, nhìn qua rất là uy vũ, Ung thân vương Da Luật Cực, lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt.
“Trùng hợp mà thôi, không nói cảm ơn.” Lưu Nguyệt thẳng thắn giơ lên cái bát to, cùng Da Luật Cực cạch một chén, một hơi uống cạn.
“Đối với ngươi là trùng hợp, đối với chúng ta lại là ân nhân cứu mạng, ha ha, đến, ngươi hợp ý ta, chúng ta cùng uống.” Đại tướng đệ nhị Bắc Mục, Lê Khoát cười lớn đi tới.
Trên thảo nguyên cực sảng khoái, hợp ý, thì cùng uống, không say không về, đó chính là huynh đệ tốt, đó chính là nể mặt.
Rượu vào chén liền cạn, Lưu Nguyệt chưa từng sảng khoái, giữa lều lớn dâng lên một cơn sóng trào.
Tất cả mọi người chen nhau kính rượu với Lưu Nguyệt, náo nhiệt cực kỳ.
Trong góc phòng, Âu Dương Vu Phi nhàn nhã ngồi nướng thịt dê, ngắm nghía con d.a.o bóng loáng trong tay, khóe mắt khẽ cong.
Thiêu đao tử này cực mạnh, Lưu Nguyệt uống như thế, xem làm sao thu dọn tàn cục.
“Cay quá, cay quá.” Tiểu Hỉ Thước thấy Lưu Nguyệt uống dễ dàng, cũng bưng chiếc bát trước mặt lên uống một ngụm, ngay lập tức đỏ mặt, điên cuồng lè lưỡi.