Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 238
Cập nhật lúc: 2024-12-07 09:51:42
Lượt xem: 12
Bắc Mục hắn cũng chỉ có mấy trăm vạn người, hắn lấy đâu ra nhân lực để đi trấn áp.
Lưu Nguyệt nghe vậy: “Tốt, ta đây tiếp tục nói, một phần ba thiên hạ bị cắt bỏ, chỉ để đón một Hung nô vương, một Hung nô vương bị người ta bắt làm tù binh.
Các vị, đổi lại nếu hôm nay là Bắc Mục phải đứng trước tình huống như vậy, các ngươi có thể cấp cho hay không? Không cần trả lời vội vã, suy nghĩ cẩn thận rồi nói.”
Không một ai lên tiếng, Lê Khoát vài lần mở miệng, cuối cùng cũng không có nói gì.
“Sẽ không.” Sau cùng, Tiêu thái hậu lạnh lùng nói ra hai chữ.
” Đúng, sẽ không, thà giữ lấy một phần ba thiên hạ còn hơn đổi về một quân vương là choi chúng ta hổ thẹn, không bằng lập tân vương, người muốn làm Thiền Vu Hung nô vương rất nhiều.” Lưu Nguyệt ngón tay di chuyển, chỉ chỉ vào một thành trì ở trung tâm Hung nô, Ung Kinh. (Su: Thiền Vu thật ra chỉ là tên hiệu, k phải tên thật của ông vua kia đâu nha)
Cả người toát lên sự tự tin hào hoa phong nhã, một thân nổi bật sự uy nghiêm và sự chắc chắn tuyệt đối, như nắm giữ hết thảy trong tay, trong không gian nhẹ nhàng tản ra, đó là phong thái của người đầu tiên đã từng dẫn binh đoàn đi vào rừng rập.
Tiêu thái hậu và thân vướng Da Luật Cực lại liếc mắt nhìn nhau, đối với chuyện này, bọn họ tuyệt đối không bác bỏ, đó cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ còn chưa có trở về thủ đô Thịnh kinh của Bắc Mục đã bắt đầu lo lắng đến chuyện tiền chuộc của Hung nô vương.
Bắt tù binh lâu, vương bài này sẽ mất đi giá trị của nó, một Hung nô vương lâu không có mặt, so ra còn thua kém một binh lính Hung nô nho nhỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bất kỳ cái gì cũng đều có kỳ hạn, vương cũng giống thế.
Cho nên, bọn họ mới lựa thời gian tốt nhất để bắt đầu trao đổi, tranh thủ được lợi ích lớn nhất.
Mà rõ ràng Thiền Vu Hung nô cũng biết rõ điểm này, cho nên ngày hôm qua đã mở miệng, để Lưu Nguyệt tuỳ ý nói ra tiền chuộc.
“Vậy theo ý ngươi?” Võ tướng đệ nhất Bắc Mục Khố Tạp Mộc giương mắt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy cũng không khách khí, ngón tay trên bản đồ trước mặt nhanh chóng vẽ vẽ, chỉ vào biên giới tây bắc của Bắc Mục và Hung nô nói: “Nếu muốn những thứ hào nhoáng, lại không cách nào nắm cho chắc, không bằng yêu cầu cái này.”
Tiêu thái hậu, Da Luật Cực thấy vậy đồng loạt lại gần để nhìn cho rõ.
“Khô sa thảo nguyên?” Lê Khoát trừng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-238.html.]
” Đúng, khô sa thảo nguyên và mười cái thành trì phụ cận của nó.” Lưu Nguyệt gật đầu.
“Có nhầm không, khô sa thảo nguyên cằn cỗi bạc màu, căn bản là không có nhiều tác dụng, mà mười tòa thành phụ cận chúng, riêng cằn cỗi không nói, lại còn rất hỗn loạn, người Nữ Chân, người Đột Quyết, người Ma Lạc toàn một đám hỗn loạn, đây hoàn toàn là đồ bỏ.”
Lê Khoát nghe Lưu Nguyệt nói như thế, ngay lập tứ nhảy dựng lên, đầu run lên.
” Đúng, nơi này phải gánh một trách nhiệm rất nặng, không nên.” Khố Tạp Mộc cũng kiên quyết phản đối.
“Tại sao lại lấynơi này, ngươi đùa giỡn chúng ta có phải không?” Sắc mặt Da Luật Cực cũng không tốt, ban nãy nghe Lưu Nguyệt nói rõ ràng đâu ra đấy, còn tưởng rằng nàng thực sự có ý kiến hay, hiện tại xem ra ngay cả nói năng lưu loát cũng không nổi, không hiểu lại giả bộ biết.
Tiêu thái hậu trầm mặc không nói gì, nhưng sự phản đối lại hiện ra rõ ràng.
Lưu Nguyệt thấy thế lạnh lùng cười, cũng không nói lời nào, nếu bọn họ đã không có sự tín nhiệm, vậy nàng việc gì phải làm chuyện tốt cho họ, nàng cũng không thể cho họ tất cả mọi thứ, chỉ có thể tạo ra cơ hội mà thôi.
Giữa lều lớn một mảnh tĩnh lặng.
” Tỷ tỷ, ngươi nói, Hồng nghe, tỷ tỷ nói như vậy chắc chắn có lí lẽ riêng, Hồng tin tưởng tỷ tỷ.” Ngay giữa sự tĩnh lặng đó, Da Luật Hồng vẫn không nói chuyện đột nhiên cất lên tiếng nói giòn tan.
Ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt, tràn đầy sự tín nhiệm và sùng bái.
Lưu Nguyệt quay đầu lại nhìn vẻ mặt tuyệt đối tín nhiệm của Da Luật Hồng, đưa tay xoa xoa đầu hắn một chút, khẽ cười.
” Được, vậy tỷ tỷ nói cho Hồng nghe, chính ngươi nhớ cho rõ.”
Không để ý tới thái độ của bốn người chung quanh, Lưu Nguyệt ôm lấy Da Luật Hồng, đứng trước bản đồ, ngón tay chỉ vào khô sa thảo nguyên nói: “Khô sa thảo nguyên tại sao lại cằn cỗi bạc màu, đó là bởi vì không có sông ngòi đi qua chỗ đó, cho nên đất đai không tốt, không màu mỡ, khó nuôi dưỡng gia súc, người chăn nuôi không cách nào sống sót.
Mà ở thượng du khô sa thảo nguyên, đó là một con sông của Bắc Mục cuộn trào mãnh liệt, chẳng qua là bị Bắc Mục chặt đứt, sửa lại dòng chảy.
Nếu như đào kênh lắp mương vào chỗ đó, để cho dòng sông chảy vào khô sa thảo nguyên, còn sợ nơi này còn không có dê trắng béo tốt, cây cỏ tốt tươi.
Lời nói lành lạnh nhưng cũng cực kỳ tự tin, khiến bốn người xung quanh lúc đầu không tán thành, chậm rãi thu lại thái độ, tập trung suy nghĩ lại.