Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 299

Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:55:19
Lượt xem: 8

Hai chân vốn bị roi da buộc chặt, bị thô lỗ kéo ra hai bên, thật to trương khai.

Phút chốc trái tim nặng nề, chẳng lẽ thật sự sẽ bị kẻ này đoạt đi?

Không, không thể, nàng là của Hiên Viên Triệt, tuyệt đối không muốn người khác chạm vào, tuyệt đối không muốn.

Không thể bảo trì trạng thái bất động thanh sắc, thân thể phản ứng kịch liệt từ chối, Lưu nguyệt giãy giụa ở trong roi da, càng xiết chặt thật sâu toàn thân Lưu Nguyệt.

Máu loãng theo da thịt rách nát thẩm thấu ra ngoài, đó là một loại tiên diễm xinh đẹp.

“Ừng ực, Ừng ực.” Tiếng nước miếng gần trong gang tấc, ghê tởm như vậy.

Thân thể tản ra mùi vị thối hoắc nhanh chóng chạm tới, tay dơ bẩn ở trên da thịt rớm m.á.u tham lam dạo chơi, hơi thở hôi thối ngày càng gần hơn.

“Bộ tộc Khoách Bạt, ta nhất định san bằng các ngươi không tha gà chó.” Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt cắn răng thật chặt.

Hai tay hết sức muốn thoát ra ngoài, lại không làm sao thoát ra được, toàn thân cao thấp đều bị trói thật chặt, Khoách Bạt tộc trưởng này thật sự một chút cũng không cởi bỏ buộc chặt trên người nàng.

“Cái đó cũng phải chờ ta hưởng qua hương vị của ngươi hãy nói.” Thân thể tiến lại một chút một chút, như thân thể con gấu hôi hám, gắt gao gần sát Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt cơ hồ có thể cảm giác được trạng thái thân thể Khoách Bạt.

Tâm, lần đầu tiên luống cuống.

Lần đầu tiên rơi vào tình huống nàng không thể khống chế nổi.

Không muốn, không muốn, nàng không muốn người khác chạm vào, không muốn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Triệt, Triệt, cứu ta, cứu ta.” Nghiến chặt răng, lòng đau như cắt, Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi nào? Tại sao không đến cứu nàng?

Con mắt đỏ muốn nứt ra, tóc dựng thẳng đứng, Hiên Viên Triệt. . . . . .

Mắt thấy đã vô lực xoay chuyển trời đất.

Ngay trong lúc này bỗng hiện lên ánh chớp.

Cửa phòng không bị đóng kia, đột nhiên phịch một tiếng bị người đá văng ra, một người như trận cuồng phong đang hướng vào.

“Phanh.” Một tiếng vang lớn, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên nóng lên, thân thể đang ép chặt vào mình, bỗng chốc cứng ngắc lại, không có động tác gì.

Đây là. . . . . .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-299.html.]

Còn không chờ tinh thần nàng phục hồi lại, thân thể ghê tởm như con gấu hôi nhanh chóng bị đẩy đi, chính mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp.

Có người ôm chặt lấy nàng

Chóp mũi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cảm nhận được lồng n.g.ự.c cường tráng mà ôn hòa mình dựa vào, cảm giác được đôi tay gắt gao ôm nàng nhưng không ngừng run rẩy, lại càng ôm nàng chặt hơn.

Rất đau, ôm nàng rất đau.

Nhưng lại làm người ta buông lỏng hết thảy.

Lồng n.g.ự.c này? Người này. . . . . .

Tâm, định rồi.

Lưu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào trong lồng n.g.ự.c kiên cố này.

“Không sợ, không sợ, ta đến đây, ta đến đây.” Bên tai truyền đến thanh âm run rẩy, trầm thấp hữu lực, như có thể vì nàng che trời, vì nàng lấp biển.

Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt của nàng, là Hiên Viên Triệt của nàng đến đây.

“Ta không sợ, ta không sợ.” Thì thào lặp lại từng câu, Lưu Nguyệt tựa vào trong lòng Hiên Viên Triệt, đột nhiên, nước mắt ướt đẫm.

Nàng thật sự không sợ, nhưng lại không biết nói thế nào, đối mặt thời điểm nguy hiểm nhục nhã kia, nàng vẫn có thể bình tĩnh vậy.

Nhưng khi rơi vào trong lòng Hiên Viên Triệt, phút chốc, liền nhịn không được đỏ mắt, nhịn không được ủy khuất đầy ngập, nhịn không được.

Nước mắt tuôn rơi, rất nhanh đã ươn ướt vạt áo Hiên Viên Triệt.

Răng nanh gắt gao cắn bả vai Hiên Viên Triệt, hung hăng cắn.

“Không khóc.” Hiên Viên Triệt gắt gao ôm Lưu Nguyệt đang khóc, tâm cũng run rẩy, Lưu Nguyệt của hắn chưa bao giờ khóc, cho tới bây giờ vẫn là tối kiên cường, hôm nay lại. . . . . .

Đều do hắn, đều do hắn.

Vì sao lúc ấy nhận được huyết thư của Lưu Nguyệt, không có hướng đến đây trước tiên, mà lại trở về Triệu quốc một chuyến, bày ra chiến cuộc mấu chốt, rồi lại ngày đêm thần tốc chạy tới đây.

Nếu như hắn chậm một bước, nếu không phải hắn ở Thịnh Kinh không tìm được Lưu Nguyệt, đi theo đến đây phát hiện dân tộc Tiên Ti khác thường, Lưu Nguyệt của hắn sẽ. . . . . . Hắn quả thực không dám nghĩ nữa.

Cúi đầu không ngừng hôn hai gò má Lưu Nguyệt, cổ, Hiên Viên Triệt phẫn nộ đau lòng nghiến răng nghiến lợi nói: “Không khóc, có ta ở đây, từ nay về sau không ai có thể tổn thương nàng, tuyệt đối không”.

Lời nói trảm đinh chặt sắt vang lên ở trong hình thất, leng keng hữu lực, như là âm thanh va vào nhau vang lên thành tiếng.

Loading...